Cho đến một ngày, Tiêu Thừa nhất thời nảy lòng tham, không đánh lời với hạ nhân mà đi thẳn vào gặp nàng, nàng không muốn nói chuyện, thấy hắn lại chỉ trốn tránh, nên hắn phải lén lút vào đây.
Nào biết vừa mới đến trước cửa sổ, đã thấy nàng tháo băng vải trên cổ, lau sạch thuốc trị thương đi. Vậy là nàng không muốn vết thương của mình tốt lên?
Hắn lập tức đi vào trong, sau đêm đó đây là lần đầu tiên nói với nàng: “Muốn để lại sẹo?”
Nhậm Khanh Khanh lại run lên, hai mắt tràn nước, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Tiêu Thừa dùng tay lấy ít thuốc mỡ, cúi xuống xoa xoa trên cổ nàng. Lúc đó hắn xuống tay quá nặng, đã nhiều ngày trôi qua rồi mà vẫn còn dấu vết.
Nàng sợ hắn, chỉ giãy giụa cũng không dám, khóc nức nở hơn, giống một đóa hoa nhỏ đáng thương.
Hắn vừa xoa vừa doạ: “Nếu ngươi bị hủy dung, ta nói ngươi không thể đi, ngươi sẽ vẫn mãi ở lại đây.”
Sắc mặt Nhậm Khanh Khanh trắng bệch, cổ duỗi thẳng, hơi đau.
Hắn lấy băng vải trong tay Vương Diệp, tự tay cuốn lên cho nàng, nhìn chiếc cổ mảnh khảnh, thần sắc khó lường.
Cần cổ mỏng manh như vậy, một tay là có thể bẻ gãy, chỉ là không xuống tay được, cuối cùng lại làm nàng càng sợ mình hơn.
Hắn nhận lấy khăn ướt lau tay, dùng bàn tay còn ướt lau nước mắt nàng, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”
Lúc nào nàng khóc trước mặt hắn, càng làm hắn đau đầu thêm.
Nhậm Khanh Khanh hơi tránh, lệ rơi càng nhiều thêm.
Lúc trước còn có thể nói, vừa khóc vừa còn mắng được hắn hai câu “Da^ʍ tặc”, “Cẩu tặc”, bây giờ miệng không thể nói, tóm lại vẫn do bị hắn dọa sợ.
Hắn ôm lấy eo nàng, bàn tay ép vào má nàng, cường bạo làm cho khóe mắt không được chảy nước, nói: “Dẫn ngươi ra cửa đi dạo, được không?”
Nhậm Khanh Khanh không tin hắn,hít hít mũi, rũ đầu nhìn xuống dưới đất.
Vương Diệp nói tiếp: “Ý của chủ tử là, nương tử đi ra cửa giải sầu, bệnh câm sẽ tốt hơn một chút.”
Nàng lúc này mới nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu, chỉ nhìn thái y trẻ tuổi, cũng không thèm liếc mắc nhìn Tiêu Thừa một cái.
Vương Diệp đang muốn nói tiếp, lại thấy Tiêu Thừa xua xua tay, ý bảo hắn lui ra.
Trong phòng ngủ chỉ còn hai người, hắn ôm nàng chặt hơn, thân thể nàng run rẩy, hắn nói:
“Ngươi đi ra ngoài chơi, đúng giờ trở về là được.”
Hắn làm nàng bị thương, trong lòng tức giận, nên không muốn dỗ nàng, chỉ có thể tìm cách làm cho nàng thư giãn một chút. So với người câm, hắn muốn nghe thấy âm thanh nàng nói chuyện hơn. Nếu bị mình làm thành một tiểu nương tử ngốc nghếch, hắn cũng cảm thấy không thoải mái.
Hàng mi dài của Nhậm Khanh Khanh run run, thần sắc trong mắt được giấu đi, không cho hắn thấy được.
Nàng rất muốn ra cửa, rất muốn rời khỏi nơi này.
Nàng không hề giãy giụa, Tiêu Thừa vẫn ôm nàng, vuốt ve mái tóc dài: “Dẫn nhi tử ngươi đi theo, có người sẽ bảo vệ các ngươi.”
Tiểu Bảo thích vui vẻ, đúng lúc này có thể dẫn ra ngoài đi dạo, bây giờ cơ thể của nàng rất yếu, không bế được Tiểu Bảo, có người ôm hài tử, tất nhiên không lo nàng chạy loạn.
Tuy hắn là hoàng đế, quyền sinh tuyền sát đều nằm trong tay, chỉ ngoài nàng ra, làm gì có ai dám mạo phạm, nhưng hắn lại không thể nhẫn tâm.
Gần đây trong lòng hắn không vui, đó là lúc phê tấu chương thường nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ của nàng. Nếu không muốn thả nàng ra, hắn sẽ khóa nàng ở bên cạnh mình, cần cái gì có cái đó.
Còn Chu Tồn Phong, đời này nàng đừng hòng nhìn thấy.
Giấc ngủ của nàng vẫn luôn không tốt, Tiêu Thừa ấn người vào trong chăn, bàn tay rộng vuốt ve trán nàng, nói: “Ngủ đi.”
Nhậm Khanh Khanh vội vã xoay người nhắm mắt lại, một khắc cũng không muốn tiếp xúc với hắn. Tiêu Thừa nhìn nàng hồi lâu, người đã ngủ say, lúc này mới giục ngựa hồi cung.