“Được rồi, qua gặp nương đi, chắc nàng tỉnh rồi”
Tiêu Ngọc đáp vâng, hắn xoa khóe mắt còn đọng nước, nói: “Cha, chắc chắn con sẽ bảo vệ Loan Loan thật tốt.”
Tiêu Thừa ừ một tiếng, thúc giục nói: “Mau đi đi.”
Tất nhiên là Tiêu Thừa tin. Hắn đã tự tay nuôi dưỡng hài tử này hơn mười năm, mọi thứ đều được hắn cầm tay chỉ dạy, hắn cũng không cho rằng mình lại nuôi ra một kẻ bạch nhãn lang.
Lúc này quan trọng nhất đối với hắn, là không biết lấy cớ gì, vết thương bởi mũi tên trên vai hắn nên nói với Nhậm Khanh Khanh như thế nào đây.
—
Sau một giấc ngủ Nhậm Khanh Khanh tỉnh dậy, hai tiểu tử này đều bị thương, còn phá tướng. Nàng ngây người, đem Tiêu Uẩn đã sớm trề môi khóc ôm vào lòng ngực, lại đưa tay lên chạm vào vết thương trên khóe môi Tiêu Ngọc, hỏi:
“Đây là làm sao vậy? Không phải các ngươi ra cung đi rước đèn sao?”
Tiêu Uẩn ngọ quậy trong ngực nàng, ôm eo nàng không rên một tiếng. Đại nhi tử mím môi, khó xử nói: “Con ham chơi, dẫn theo Loan Loan đi ngự lâm vệ, bị bọn họ tưởng thích khách, đuổi theo một đường mới bị thương.”
Nhậm Khanh Khanh cực kỳ đau lòng, những miệng vết thương này tuy nhìn thật nhỏ, nhưng cho thấy đã trầy da, không khỏi nói: “Muốn đi ngự lâm vệ bảo Trịnh đại nhân dẫn các ngươi đi không phải tốt sao, làm sao lại phải trộm đi?”
Lúc này,Tiêu Uẩn vẫn luôn cúi đầu ngước mắt lên, đáng thương vô cùng nói: “Nương, người đừng trách ca ca, là con quấn lấy ca muốn đi.”
Nhậm Khanh Khanh cả kinh, nữ nhi này luôn ăn vạ đẩy lỗi của mình sang cho người khác, chủ động nhận sai đây cũng là lần đầu tiên, nàng hoài nghi nhìn nữ nhi, nhéo nhéo bím tóc nhỏ trên đầu, hỏi: “Thật sao?”
Tiêu Uẩn gật gật đầu, nắm tay nàng sờ lên mặt mình: “Con xin lỗi, nương.”
Nàng rũ mắt xuống, lông mi dài dính nước mắt: “Đau quá.”
Nhậm Khanh Khanh ôm chặt nữ nhi, dỗ dành nói: “Khóc cái gì, ngày thường con gây họa không ít, lần này bị thương một chút, coi như một bài học đi.”
Nàng nhìn về phía khóe miệng sưng đỏ của Tiêu Ngọc, chỉ chỉ đầu hài tử: “Nhưng bây giờ con làm hại ca ca cũng bị thương, phạt ba ngày phải chép xong một quyển sách.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, không khóc cũng không gây chuyện.
Tiêu Ngọc đúng một bên không tán đồng lắm, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Nương, Loan Loan tuổi còn nhỏ, chỉ sợ quá làm khó muội ấy, đọc được là tốt rồi.”
Nàng lắc đầu: “Tuổi nhỏ cũng phải lớn lên, lúc con ở tuổi này, viết chữ đọc sách đều không cần ta cùng cha con thúc giục.”
Tiêu Uẩn ngẩng đầu, bảo đảm: “Nương, nhất định con có thể chép xong.”
“Được rồi.” Nàng nhéo nhéo cái mũi của nữ nhi: “Nếu chép xong, nương làm canh đậu hũ cho con ăn.”
Nàng gật đầu thật mạnh: “Vâng”
Không đơn giản vì canh đậu hũ, còn muốn lớn thật nhanh, phải bảo vệ ca ca, muốn hai người vĩnh viễn ở bên nhau.
Tiêu Uẩn cười ánh mắt lấp lánh về phía hắn, hắn vui mừng sờ sờ đầu nàng.
Nhậm Khanh Khanh nhớ tới người vẫn luôn không thấy đâu là Tiêu Thừa, hỏi: “Cha các ngươi đâu?”
Hai người đều im lặng, không biết phải trả lời như thế nào, Tiêu Thừa từ bên ngoài đi vào, thấy ba người ngồi cùng nhau, hỏi: “Nói cái gì, vui vẻ như vậy?”
Mắt hạnh Nhậm Khanh Khanh nhìn chằm chằm dáng đi của hắn, cho đến lúc tới trước mặt.
Lòng hắn hơi động, chợt nghe nàng hỏi: “Chàng bị thương?”