Hài tử hai tuổi trí nhớ cũng không tốt, ngày qua ngày cũng dần quên. Trong lòng nàng sớm có tính toán, Tiêu Thừa là hoàng đế, tất nhiên không có khả năng chỉ có một mình nàng, chờ sau khi hắn hết giận, hoàn toàn ghét bỏ, nàng sẽ cầu hắn cho mình ra khỏi cung.
Hiện nay ở trong cung, nàng vừa tỉnh đã có cung nữ đi theo bên người, từ sớm đến tối, bất luận làm cái gì đều không rời một tấc, như chuyên môn nhìn nàng. Nàng cáu làm cung nữ lui ra, liền có người kéo cung nữ đó ra ngoài, đổi một người khác vào.
Như thế, tuy nàng bị nhìn khó chịu, những cũng nhịn xuống.
Hắn không đến, thân thể nàng cũng chậm rãi bảo dưỡng tốt lên, mặt cũng hồng hào lên, mỗi ngày đều có thuốc bổ không ngừng, thậm chí còn có chút đẫy đà hơn.
Tiêu Thừa lại gầy đi rất nhiều, cả ngày hắn ở Kim Loan Điện cáu giận, một đám quan viên đều bị thay máu, đã sợ hắn từ trước lại càng sợ thêm.
Chỉ luôn có mấy lão thần không sợ chết, Hộ Bộ thượng thư cầm đầu, mấy người đồng thời dâng tấu, muốn hắn lập hậu. Thậm chí người bọn họ cũng chọn tốt rồi, tìm mấy nữ tử trong hoàng thất, trình bức họa cho hắn.
Tiêu Thừa đen mặt,cơn tức giận mấy ngày nay cuối cùng cũng bộc phát, hắn ném tấu chương về phía bọn họ, tức giận nói: “Trẫm vẫn còn đứng được, cần gì sốt ruột lập hậu! Nếu là sợ trẫm sớm chết không sinh được nhi tử, không bằng đi đem mấy huynh trưởng bên trên quật ra đây, như vậy không phải càng tốt hơn?!”
Mấy đại thần vội vàng quỳ xuống, không rên một tiếng mà tùy ý hắn đánh chửi, như muốn ép hắn phải phục tùng.
Hắn lạnh giọng cười, quăng tay áo, nói: “Vương thượng thư, ngươi sủng thϊếp diệt thê, dung túng di nương trong nhà hạ độc làm hại đích nữ.”
Thượng thư cầm đầu sắc mặt trắng bệch, đầu dán trên sàn nhà, co rúm lại không dám lộn xộn.
“Tần đại nhân, trong nhà ngươi chỉ có một lão thê, như thế nào lại ở thành đông trong nhà nuôi dưỡng ngoại thất?”
Lão thần 50-60 tuổi kia cũng giống như lão thần trước, run rẩy hơn. Sợ Thánh Thượng trừng phạt là một chuyện, càng sợ cọp mẹ trong nhà biết được,lại thành gây chuyện lớn.
……
Tiêu Thừa từng cái trách cứ một lần, thấy bọn họ đều có dáng vẻ ăn mệt, trong lòng lúc này mới thoải mái vài phần.
Hiện nay hắn cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, hậu cung có duy nhất một nữ tử mà hắn để bụng, trong lòng lại không có hắn, nhiều ngày cũng không biết cho hắn một bậc thang đi xuống.
Mấy người lui ra, hắn ngồi một mình trong ngự thư phòng thở dài. Nàng tránh thai làm hại thân mình, căn bệnh hắn lại do hắn tạo thành, hắn muốn đi gặp nàng, lại sợ thấy dáng vẻ oán hận của nàng.
Hà Thiên Sinh tiến vào, bám vào bên tai hắn nói vài câu.
Đỉnh mày Tiêu Thừa rùng mình, nói: “Người không chết?”
Hà Thiên Sinh lắc đầu.
Chuyện là bên phía Nhữ Dương công chúa đang đi gặp thích khách tập kích, mọi người đều có thương tích, nhưng phò mã Chu Tồn Phong lại bị thương sâu nhất, vì che chở cho Tiêu Diệu nên trúng một kiếm trước ngực, đúng là đe dọa đến tính mạng.
Hắn cười lạnh một tiếng, sao có thể trùng hợp như vậy, đuổi hắn ra khỏi kinh mà thích khách vừa lúc đuổi tới?
Tiêu Thừa nói: “Ngươi đi, đón Nhữ Dương trở về, còn Chu Tồn Phong, bảo hắn tiếp tục đi đất phong.”
Hắn còn muốn nhìn xem, trong hồ lô của người này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hà Thiên Sinh thấy hắn nhăn mặt, biết lại phiền lòng vì vị ở Thừa Tú Cung kia, nhắc nhở nói: “Hoàng Thượng, hiện nay đã là cuối mùa thu, năm nay cũng nên đi săn bắn rồi.”
Tiêu Thừa nhớ đến nàng đúng là bực mình, chi bằng mang theo nàng ra khỏi cung giải sầu, cho dù tức giận với mình, cũng nên bộc lộ hết ra.
Trái phải phiền phức lâu như vậy, trong lòng nàng không có mình, nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa, có khi ngay cả Tiểu Bảo cũng quên hắn.
Hắn trầm giọng mở miệng: “10 ngày sau đến bãi săn Thu Lâm, lệnh cho…… Thừa Tú Cung bồi giá.”
Lúc Nhậm Khanh Khanh biết được có chút thất thố, nàng đã chuẩn bị tốt mình sẽ không còn gặp hắn, làm sao đột nhiên hắn lại tổ chức cuộc săn bắn này?
Nhưng ý chỉ đã ban, không muốn đi, cũng đành tiếp chỉ.
Tiểu Bảo mới hai tuổi, dẫn theo cùng cũng không tốt lắm, đi xe ngựa mệt nhọc, lại ở nơi gió to như vậy, nếu đi theo sẽ sinh bệnh, mất nhiều hơn được.
Hà Thiên Sinh đến truyền chỉ lại nói: “Nương nương, Thánh Thượng nói, muốn tiểu vương gia theo cùng.”
Nàng thở dài, chỉ phải đáp ứng.
Từ trước đến Tiêu Thừa nay đều tùy ý làm bậy, lần này săn bắn ngoài triều thần, hậu phi cũng chỉ có một mình nàng. Ngay cả Tiêu Diệu hồi kinh đã nghỉ ngơi mấy ngày, cầu xin khóc lóc mới được đi theo.
Hắn vốn không yên tâm để nàng ta ở lại kinh thành, chỉ sợ phò mã kia làm ra chuyện gì không an phận, đến lúc đó lại là sai lầm.
Nhưng đến lúc đó, cuộc đi săn bị quấy nhiễu, là do muội muội này của hắn gây nên.