Tiêu Thừa nằm ở trên người nàng, nắm hai chân vòng lên eo mình, hung hăng nhập vào bên trong.
Mỹ nhân tóc mây eo thon, mồ hôi thơm đầm đìa, miệng nhỏ hơi hé mở, thi thoảng phát ra tiếng ưm a.
Mồ hôi Tiêu Thừa đầy đầu, bàn tay bóp chặt đôi vú, dùng sức xoa bóp.
“Khanh Khanh……” Hắn gọi nàng.
Nhậm Khanh Khanh kêu lên một tiếng, đôi mắt mê mang, chỉ thấy màn trên đầu giường đang không ngừng đong đưa.
Giọng nói Tiêu Thừa khàn khàn: “Điều hắn ra khỏi kinh, được không?”
Nàng hoàn hồn, nghĩ đến hắn đang nói hẳn là Chu Tồn Phong. Nàng hàm hồ ừm một tiếng, việc triều chính với nàng cũng không can hệ.
Eo mông hắn đong đưa, cắm đến càng thêm vui sướng, d*m thủy văng khắp nơi, đánh vào bọn nơi hai người đang dán chặt vào nhau, vừa ướt vừa dính.
Âm thanh hắn trầm thấp: “Hắn có nữ tử khác, chớ có nhớ hắn.”
Hôm nay trong cung Thái hậu, lúc nhìn thấy hắn, lòng bàn tay nàng trở nên lạnh lẽo, hắn cũng nhận ra, cho nên khi trở về cung, hắn đã ấn nàng xuống mạnh mẽ mà đυ..
Tay Nhậm Khanh Khanh tay để ở trước ngực hắn, chân vô lực giơ cao, huyệt bị hắn càng thúc càng mềm.
Móng tay nàng véo đầu vai hắn, âm thanh đứt quãng: “Ngươi…..cũng có, các ngươi……”
Nam tử thiên hạ đều bạc tình như nhau. Chu Tồn Phong trở thành phò mã tôn quý, cũng không dám nói nhận ra nàng, Tiêu Thừa quyền thế, nữ nhân vô số, so sánh hai người họ, có gì khác biệt đâu.
Tiêu Thừa ngẩn ra, môi hút trên núm vú nàng, đè nén vui mừng trong lòng, nói: “Ta không phải hắn.”
Hắn không phải Chu Tồn Phong, hắn có thủ đoạn bắt lấy nữ tử mà mình muốn, cho dù hắn không phải là hoàng đế, hắn nhìn trúng cái gì, cũng nhất định sẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ta chỉ cần nàng.” Hắn nuốt xuống dòng sữa tươi thơm ngon, đầu lưỡi đánh vòng quanh núm vú đỏ tươi.
“A ——” giọng Nhậm Khanh Khanh run rẩy kêu lên, hắn đột nhiên đỉnh nàng, bên trong bị lộng đã tê rần.
Vì chứng minh, hắn đem chân nàng đặt trên vai, dục long dưới háng dùng hết sức lực, thúc ra thúc vào, cắm đến tận cùng bên trong.
Tiêu Thừa quay đầu sang cắn cẳng chân thịt của nàng, giống như sói đói đã lâu, liền đỉnh chân tâm, lúc cọ sát rồi lại thọc vào rút ra.
Nàng vội vàng thở phì phò: “Đừng…… Đừng cắn…… Đau a, ô… a!”
Hắn đỉnh cạy ra huyệt tâm, cọ qua điểm mẫn cảm, thẳng tắp mà cắm vào tận tử cung.
Quy đầu bị bào cung ấm áp bao bọc, mã mắt khép mở, gân xanh trên trán hắn úa ra, áp xuống dục vọng muốn bắn ra.
Hai mắt Nhậm Khanh Khanh vô thần, huyệt thịt bị thao đến đỏ tươi, bụng nhỏ có một nơi nhô lên, nam tử có ý xấu ấn ấn, làm cho đường đi của nàng co rúm lại, run rẩy tiết ra một dòng.
Nước da^ʍ tưới trên quy đầu hắn, Tiêu Thừa lại nhịn không được, bóp eo hung hăng ra vào lên, mỗi một chút đều thúc vào bào cung, giống như muốn chọc cho bụng nhỏ mềm rãn ra.
“Ưm …… Đừng……” Nàng dịu dàng nằm liệt, khóe mắt lưng tròng cầu xin hắn.
Tiêu Thừa hôn hôn dấu răng vừa rồi hắn mới cắn, động tác phía dưới không ngừng, âm thanh khàn đặc: “Lại vô dụng nữa”
Nàng đưa tay lên, vô lực đánh hắn một chút, bị chọc cho tức giận đến đôi mắt đỏ lên. Nơi nào vô dụng, giường đều bị hắn làm đến chấn động, chỉ sợ cung nữ bên ngoài đều có thể nghe được.
Hắn hứng thú cao độ, côn th*t cắm vào tử cung, cũng ước chừng ra vào trên dưới đến một trăm lần, mới nắn âm đế nàng, làm nàng run rẩy cao trào một hồi, mới thả lỏng rồi bắn vào bên trong.
Tinh dịch vừa nóng lại nhiều, nàng run rẩy thân mình, phía dưới lại tiết ra một dòng nước, chỉ cảm thấy hôm nay mình sẽ chảy hết nước trong người.
Bắn xong, hắn còn lót một chiếc gối đầu dưới mông nàng, vẫn làm cho hai chân nâng lên, ánh mắt thâm trầm.
Nhậm Khanh Khanh đoán được ý hắn, quay mặt đi, bàn tay nắm chặt.
Thuốc tắm kia, nàng chưa từng dừng lại.