Hắn cười lạnh: “Vậy ngươi nói xem phong là gì, đúng nghe theo lời người khác? Phong ngươi là yêu phi?”
Nhậm Khanh Khanh rũ mắt xuống, nàng không muốn làm phi tần của hắn, nhẫn tâm nói ngay: “Không phải ngươi thường gọi ta là ‘ da^ʍ phụ ‘ sao, vậy phong một cái là ‘ da^ʍ phi ‘được rồi.”
Trái tim Tiêu Thừa như bị bàn tay bóp chặt, tức giận đến thái dương nổi lên gân xanh, tiện tay ném vỡ chén trà trên bàn, quát: “Ngươi làm càn!”
Hắn giận nàng hạ thấp mình như vậy, trong lòng nàng không thèm để ý, nhưng hắn khó chịu, hận dáng vẻ không có lương tâm của nàng ở trước mặt mình.
“Những câu đó ——” hắn cắn chặt răng, cứng đờ nói, “Những câu đó nói lúc ở trên giường, sao có thể coi là thật?”
Nhậm Khanh Khanh nhấc mí mắt lên, dường như bị băng làm lạnh đi: “Ta nói thật, những lời này vẫn luôn nghiêm túc.”
Tiêu Thừa tức giận đến không thở nổi, không biết nên làm gì đối với nàng, tay đưa lên chỉ muốn bóp cổ nàng, nhưng khó khăn lắm mới dừng lại được giữa không trung.
Nàng đưa mặt đến, chủ động nắm lấy cổ tay hắn, đưa cần cổ gầy yếu vào bàn tay kia, cười lạnh: “Ngươi bóp chết ta đi, từ trước đến nay không phải chưa từng bóp.”
Trong lòng hắn chấn động, nghĩ đến trước đó thiếu chút nữa thật sự bóp chết nàng, là bởi vì trên giường nàng gọi tên người trước. Hắn muốn buông tay, nàng lại dùng hết sức ép hắn lại, thấp giọng kêu: “Ngươi giết ta đi!”
Nàng đang giả điên giả dại ở đây, chỉ vì muốn hắn quên đi ý định phong nàng làm phi, nào biết bên ngoài truyền đến giọng của Hà Thiên Sinh, nói Tiểu Bảo đã tỉnh, gây chuyện đòi gặp.
Tiêu Thừa âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, đặt nàng xuống một bên ghế, nói: “Hài tử đến, đừng làm nó sợ.”
Hắn cố tỏ ra như một phụ thân yêu thương, nhưng đó là hài tử của nàng.
Nhậm Khanh Khanh đưa tay che mặt, hít sâu một hơi, che giấu thần sắc trên mặt mình.
Hà Thiên Sinh ôm hài tử tiến vào, hắn phụng dưỡng hoàng đế đã lâu, liếc mắt một cái đã hiểu ngay sắc mặt của Tiêu Thừa, vội vàng ôm Tiểu Bảo đến bên cạnh Nhậm Khanh Khanh, nói:
“Nương nương, đừng tức giận, tiểu công tử lo lắng.”
Tiểu hài tử nhỏ như vậy, nào đã hiểu chuyện. Nhậm Khanh Khanh ôm lấy hài tử, thấy quanh mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc, không giống ngày thường vui vẻ ê a, đúng thật như đang rất lo lắng.
Tiểu Bảo mềm mại gọi một tiếng: “Nương.”
Nhậm Khanh Khanh ôm chặt lấy, đáp nhẹ một tiếng: “Nương ở đây.”
Tiểu Bảo lại quay đầu, giang hai tay với Tiêu Thừa bên kia, gọi một câu vang dội: “Cha.”
Chớ nói Nhậm Khanh Khanh, Tiêu Thừa cũng giật nảy mình. Tuy mỗi ngày hắn đều đến nhìn tiểu tử này, lòng cũng nảy sinh vài phần yêu thích, nhưng chưa bao giờ dạy nó gọi mình là cha. Hắn nào có dáng vẻ phụ thân cho nhi tử người khác yêu thích.
Chỉ là ánh mắt tiểu hài tử trông mong, vẻ mặt ngoan ngoãn, nghe cũng có chút hưởng thụ.
Tiêu Thừa tiến lên bế lấy hài tử, có hơi cứng đờ: “Làm sao?”
Tiểu Bảo chỉ chỉ mảnh chén trà nhỏ trên mặt đất, bĩu môi: “Sợ.”
Tiêu Thừa trầm giọng nói: “Nương ngươi chọc cho ta tức giận, cha không nhịn được.”
Vậy mà hắn thích ứng thật mau. Nhậm Khanh Khanh liếc nhìn hắn một cái, thầm mắng không biết xấu hổ.
Tiểu Bảo lại nhìn Nhậm Khanh Khanh, rầm rì: “Nương, không tức giận.”
Hắn nhéo mặt Tiểu Bảo, cười: “Tiểu tử lanh lợi.”
Hắn cố ý nói: “Cha thành thân với nương, là đương nhiên phải không?”
Tiểu Bảo nghe không hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu: “Cha, nương.”
Mặt mày Tiêu Thừa dãn ra, nhướng mày về phía nàng: “Nhi tử ngươi cũng nói rồi.”
Nhậm Khanh Khanh cắn cắn môi, cúi đầu không nói, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khó tả.
Từ lúc sinh ra đến nay, Tiểu Bảo chỉ gặp phụ thân ở ba tháng đầu, sau đó là đêm nay. Tiểu nhi tử gọi tiếng cha đầu tiên, lại là gọi Tiêu Thừa.
Có lẽ họ có duyên phận là phụ tử.