Mỗi ngày Tiêu Thừa đọc tấu trương trước bụng nàng, có nề nếp nói làm cho hài tử thông minh hơn chút. Cho đến có một ngày, bỗng nhiên hắn trở nên bận bịu, ba ngày liền chưa trở về.
Thời gian mang thai nữ tử đều có chút mẫn cảm, xưa nay Nhậm Khanh Khanh đều không thèm để ý, lúc này lại có cảm giác tràn ngập nguy cơ. Phái người đi hỏi thăm, lúc này mới biết được bên phía Bắc Liêu phái sứ giả tới cầu thân, còn dẫn theo mười mấy mỹ nhân.
Nàng chống tay ở trên bàn, cẩn thận ngẫm lại, từ lúc nàng có thai hắn chưa từng khai trai, ngày xưa mới chỉ ôm nàng lại khó chịu cũng tự mình nhịn cho qua, hoặc là đi tắm nước lạnh.
Nếu hắn……
Hàng mày nàng nhíu lại, nghĩ đông nghĩ tây, đến lúc Tiêu Thừa đi vào cũng không phát hiện.
Tiểu phụ nhân ngồi ngay ngắn cạnh án, vì dưỡng thai hai tháng, gương mặt trở nên hồng hào hơn nhiều, đôi môi hồng thuận, lúc này đang mím môi, nhìn qua có vẻ không vui.
Tiêu Thừa đi qua ngồi xuống bên cạnh, xoa bóp má nàng: “Làm sao vậy?Nghĩ cái gì?”
Đã nhiều ngày hắn bận đến trời đất tối sầm, hôm nay mới có chút rảnh rỗi.
Nhậm Khanh Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Mấy ngày nay chàng ngủ ở đâu?”
Thái độ nàng không tốt lắm, nhưng hắn tưởng tượng lại vừa rồi Hà Thiên Sinh nói có người ở Thừa Tú Cung hỏi thăm hắn, lập tức đã rõ ý của nàng:
“Bên phía Bắc Liêu phái người tới, ngày ngày ta đều ở Kim Loan Điện, ban đêm sợ ảnh hưởng đến nàng, nên không trở về.”
Lúc này nàng mới buông tay đang chống đầu xuống, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi hắn: “Vậy chàng có chạm vào các nàng ấy không?”
Lúc này Tiêu Thừa mới hiểu được, khó trách vừa vào đã không cho sắc mặt tốt, hóa ra là đang ghen. Không dễ gì làm cho nàng ăn dấm một lần, lập tức cố ý nói: “Ai?”
Nhậm Khanh Khanh tức giận liếc mắt một cái, đứng dậy muốn đi, lại bị hắn ôm ngồi lại trên đùi, cằm đặt trên bả vai nàng, nói: “Ngoài nàng ra còn chạm vào ai? Hửm? Nàng nói cho ta nghe một chút.”
Tất nhiên là nàng tin hắn, chỉ lúc này trong đầu nghĩ loạn, mình cũng không khống chế được. Nghe hắn nói như vậy, mặt chuyển hướng ôm lấy cổ hắn, nói: “Vậy các nàng làm sao bây giờ?”
Trước đó Hưu Nguyệt tới là lúc nàng còn chưa quản người ta đi đâu, lúc này lại hỏi chuyện này, cũng đủ thấy nàng quan tâm đến hắn. Tiêu Thừa nhẹ giọng giải thích:
“Cho mấy người đó vào cung làm cung tì, những việc sau này ra sao trời sinh xử lý, nếu nàng muốn biết, tự mình đi hỏi hắn ta đi.”
Nàng cắn cắn môi, thấp giọng: “Ta không muốn biết.”
Hắn hôn hôn má nàng, dỗ dành nói: “Nàng là Hoàng Hậu, long căn của Hoàng Thượng lớn nhỏ thế nào nàng còn biết, hỏi cái này cũng không kỳ quái chút nào.”
Mặt Nhậm Khanh Khanh trở nên đỏ bừng, tay ôm cổ hắn lại không buông ra, lệch qua trong lòng ngực hắn, mềm giọng: “Lại nói bậy.”
Nàng đã nhiều thịt hơn so với lúc trước, nhìn mềm mại đẫy đà, lại có dàng vẻ hờn dỗi như vậy. Tiêu Thừa không nhịn được hôn lên, ngậm lấy cánh môi nàng.
Môi răng giao triền, hắn giống như đang nhấm nháp ăn môi, đầu lưỡi từ cánh môi đến khoang miệng, công thành chiếm đất một lần.
Nàng hơi hơi há miệng, tùy ý để hắn tàn sát bừa bãi ở bên trong.
Một cánh môi anh đào không bao lâu đã bị hắn hôn đến vừa hồng vừa sưng, Tiêu Thừa rời khỏi một chút, thấy ánh nước lấp lánh trên môi đỏ, dưới thân cương cứng như sắt. Hắn nâng tay muốn buông nàng xuống, lại bị nàng ôm chặt lấy, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu:
“Nguyên Hạc ca ca, ta… vú ta căng sữa……”
Hắn xốc mắt lên nặng nề nhìn nàng, lại thấy khóe mắt nàng ánh nước mang theo vẻ khát cầu, mười phần như một yêu tinh câu hồn.
Nàng lại nói thêm một câu: “Chàng đã ba ngày không ăn rồi……” Tiêu Thừa vững vàng ôm nàng đứng dậy, bước nhanh về hướng trong phòng.