Tiêu Thừa bật cười, tay đang xoa mông thịt càng thêm dùng sức, miệng dán bên vành tai nàng nói: “Vậy lộ ngực cũng là để câu dẫn ta?”
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ lên, mắt hạnh không chớp nhìn hắn: “Đúng vậy.”
Tay hắn theo kẽ mông duỗi đến huyệt khẩu, lau ra một dòng nước dịch, biết được nàng cũng muốn, lưu loát lột quần nhỏ của nàng, lộ ra nộn huyệt ở chân tâm.
Ngón tay đâm vào cửa huyệt, đi vào liền bị thịt non bao chặt lấy, Tiêu Thừa thọc vào rút ra hai ngón tay, mang theo ý cười hỏi nàng: “Phu quân không thể ** nên chỉ có thể dùng tay ** nàng sao?”
“Ừm……” Nhậm Khanh Khanh nhẹ nhàng hừ hừ, trong mắt mang theo ánh nước, nũng nịu nói, “Ta không cho hắn chạm vào ta, chỉ cho chàng chạm vào.”
Mu bàn tay hắn nổi gân xanh, ngón giữa cắm vào một nửa, một bên chọc nàng một bên trầm giọng nói: “Có thể ** liền cho chạm vào, không thể ** thì không cho, nếu ngày nào đó ta không tới, chẳng phải nàng tìm một nhân tình sao?”
Tiểu huyệt đang khép chặt bị hắn chọc mở, tê tê dại dại, hoa dịch chảy xuống theo đường đi ra ngoài, đều dính trên tay hắn.
Nhậm Khanh Khanh ngâm khẽ một tiếng, hàm hồ nói: “Nào có, không phải chỉ tìm chàng sao…… a!”
Hắn tay dùng sức ấn vào trên âm đế, làm tiểu đậu tử bị một cơn đau đớn, làm nàng nhịn không được kẹp chặt hai ngón tay của hắn: “Nhẹ thôi nha.”
Tiêu Thừa hừ nhẹ một tiếng: “Nhẹ nàng sướng được không?”
Nàng đỏ mặt, thẹn thùng nên không đáp một câu. Tay hắn tuy dùng sức như vậy, nhưng cơ thể nàng lại quen với hắn, nếu nhẹ một chút không có cảm giác, nàng chỉ thích nói ngược lại như vậy.
Hắn vỗ vỗ mông nhỏ của nàng, nói: “Muốn ăn cây thịt tự mình lấy.”
Tay hắn còn cắm ở huyệt nàng, không rút ra một chút, Nhậm Khanh Khanh chỉ đành cẩn thận xoay người, cởi đai lưng của hắn, chậm rãi chởi quần, lộ ra côn th*t vừa to vừa cứng. t
Vật thâm cứng hùng dũng oai vệ nhìn nàng, đỉnh cương đến đỏ lên, mã mắt thấm ra chút dịch nhầy, đối diện với nàng.
Tiêu Thừa sờ sờ má nàng, nói: “Liếm trước.”
Nàng khó xử mày nhăn lại, thấp giọng nói: “Chàng còn chưa rửa…”
Hắn đã chuẩn bị từ sớm rồi: “Trước khi đến đưa cơm đã rửa sạch.”
Nhậm Khanh Khanh trừng hắn, lại thấy nam tử cười sung sướng, hiển nhiên là hắn đã sớm tính toán cho tốt.
Nàng chỉ đành phủ xuống dưới, đôi tay nắm lấy côn th*t, môi đỏ đến gần, lè lưỡi ra liếm một chút.
“Ừm a ——” trong cổ họng hắn phát ra tiếng hừ, bàn tay vuốt mái tóc đen của nàng, nói, “Ăn vào đi.”
Nhậm Khanh Khanh há to miệng, đem toàn bộ phần đầu bao lấy.
Quy đầu rơi vào khoang miệng ấm áp, không chịu khống chế nảy nảy hai lần, tiếp theo Tiêu Thừa ấn đầu nàng, đem côn th*t đẩy hướng vào trong.
Nàng muốn dùng đầu lưỡi đẩy hắn ra ngoài, lại bị thúc đến càng hướng vào trong, cho đến lúc nguyên cây đi vào một nửa, hắn mới ngừng lại, rút ra lại đâm thật mạnh vào.
Nàng bị lấp đầy không kêu được, chỉ có thể để hắn tùy ý ** cái miệng nhỏ.
côn th*t càng cắm càng sâu, như sắp tới yết hầu, làm nàng có chút không thở nổi. Gương mặt thỉnh thoảng dán đến lớp lông nam tử, vừa cứng vừa ngứa.
Tiêu Thừa chỉ cảm thấy miệng nhỏ của nàng như muốn hút tinh dịch ra ngoài, tuy miệng nhỏ không tồi, nhưng hắn vẫn muốn ** huyệt hơn.
Hắn lại chọc một lần vào họng, cảm thấy không sai biệt lắm, liền đem côn th*t rút ra ngoài, xoa xoa môi nhỏ bị thúc sưng lên, nói:
“Đến đây, bây giờ gian phu muốn ** huyệt nàng, bò lên.”