Tiêu Thừa phong nàng thành phi, chỉ mơ hồ biết được nữ tử này họ Nhậm, chưa từng liên kết với thê tử cũ của Chu Tồn Phong với nàng.
Cuối cùng làm sao có thể nghĩ đến đường đường hoàng đế, thế nhưng sẽ cường đoạt thần thê?
Đêm nay, lúc nàng đến rồi về, Tiêu Thừa đã mượn rượu tiêu sầu, một ly tiếp một ly uống đến dừng không được. Vẫn là Trịnh Nhạc đi khuyên, nói nương nương đã về rồi, lúc này cứ như vậy nàng cũng không nhìn, bấy giờ hắn mới an phận hơn.
Chỉ qua một lát, lại ngồi ở đó khó hiểu gọi “Khanh Khanh” đến đây, âm thanh không lớn không nhỏ, đủ làm cho triều thần cung quanh đều nghe thấy.
Tiêu Diệu nghe cái tên này chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng, cho đến lúc Trịnh Nhạc lo liệu cho hoàng đế say rượu xong trở lại, mới thử hỏi: “Thần phi tên gọi là Khanh Khanh, là chữ nào?”
Từ trước đến nay Trịnh Nhạc cũng coi nàng ta như muội muội, nghe nàng hỏi hắn cũng không có ý đề phòng, đáp: “Khanh trong tiết trời âm u được tia nắng ban mai chiếu rọi, trước đó nhìn hoàng thượng đã viết qua.”
Nếu là bình thường, nàng đã trào phúng với hắn vài câu, mắng vũ phu cũng giả vờ văn nhã, lúc này không rảnh quan tâm, móng tay bấu chặt, hỏi: “Hoàng huynh cùng nàng…… quen biết như thế nào?”
Tuy Trịnh Nhạc uống nhiều hơn mấy chén, nhưng không đến mức thất thần trí, đề cập đến việc tư của Thánh Thượng, hắn chỉ trả lời qua loa cho xong: “Hẳn là gặp được trên đường thôi, ta cũng rõ lắm.”
Hắn che giấu như vậy, Tiêu Diệu đã rõ ràng. Đâu ra trùng hợp như vậy, trước đó nàng ta phái người ra ngoài ám sát nàng, sau lưng hoàng huynh đã giam ngay người vào tư ngục. Rồi sau đó hắn lại chiếu chỉ tung ra một nữ tử lưu lạc nhân gian cùng nhi tử, nghĩ đến bảo sao nhi tử còn giống với Chu Tồn Phong như vậy.
Trên ngực nàng ta phập phồng, chỉ cảm thấy cảm thấy thẹn, hoàng thất bọn họ, thế mà lại giúp người khác nuôi dưỡng hài tử?!
Dưới mắt Trịnh Nhạc nàng ta không hiện cảm xúc, xác định lúc hắn về trướng nghỉ ngơi, mới đi tìm Nhậm Khanh Khanh.
Nữ tử này cũng giống như hồ ly tinh! Trêu chọc Chu Tồn Phong không đủ, còn muốn mê hoặc tâm huynh trưởng nàng ta.
Đôi mắt nàng ta lộ tia ngoan độc, tiểu súc sinh kia của nàng không phải con cháu Tiêu gia, còn nghĩ đối tốt với hài tử đó một chút!
Mắt thấy roi của Tiêu Diệu sắp vung tới đây, đồng tử Nhậm Khanh Khanh phóng to, áp xuống tâm đang nhảy dựng, trấn định rồi nói: “Nhữ Dương công chúa, nếu để Thánh Thượng biết được ngươi đánh ta ——”
Nàng ta cười lạnh lùng, từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, như thế nào sẽ bị mấy lời này của nàng dọa lui. Chỉ ngưng mắt nghĩ nghĩ, nói: “Nói đúng, không bằng ta kết thúc tính mạng ngươi tại đây, thần không biết quỷ không hay, như thế nào?”
Lúc này Nhậm Khanh Khanh mới phát giác hai cung nữ đi theo đã sớm bị nàng ta cho người kéo đi, không biết đã bị giết hay chỉ bị trói.
Đáy lòng nàng càng thêm bất an, lạnh lùng nói: “Rất nhiều người đã nhìn thấy ta đi theo ngươi ra đây, nếu ta xảy ra chuyện, tất nhiên Thánh Thượng sẽ không tha cho ngươi!”
Một roi của Tiêu Diệu đánh lên thân thể nàng, lập tức đánh đến té ngã trên mặt đất. Lẽ ra nàng ta nóng nảy hận nàng, roi nên dùng sức, nhưng không biết vì sao, chỉ như đe dọa nàng, từng cái đánh ở trước mặt, gần chạm vào lại thu về.
Nhậm Khanh Khanh không ngừng né tránh, váy áo trên mặt đất lăn lộn tràn đầy bùn đất. Thấy nàng chật vật như thế, Tiêu Diệu đắc ý nói:
“Ngươi cho là ta không biết? rất nhiều ngày nay hoàng huynh chưa từng đến cung của ngươi, có lẽ ghét bỏ da^ʍ phụ như ngươi, ngươi sẽ không cho là hoàng huynh sẽ trừng phạt ta vì ngươi chứ?”
Nàng bị nàng ta bức cho từng bước lui về phía sau, phía sau là hồ sâu không thấy đáy.
Ý đồ của Tiêu Diệu đúng là như vậy, nàng ta không lưu lại dấu vết trên người nàng, chỉ làm cho nàng sợ hãi và kiệt sức, sau đó ném nàng vào trong hồ, nhìn nàng giãy giụa chết đi, so với đánh nàng càng thêm sảng khoái.
Nàng không phải là một mỹ nhân bị bệnh sao, chỉ cần nói nàng luẩn quẩn trong lòng nên tự sát, đến lúc đó trên người nàng lại không có vết thương, ai có thể trách đến đầu nàng ta?