Triều đình ồn ào một trận, hoàng đế chưa bao giờ lộ ra một tiếng nào, hiện giờ quốc phú dân cường, nhưng đang có Bắc Liêu bên ngoài như hổ rình mồi, nếu không cũng không để cho nữ tử của hoàng đế lưu lạc nhân gian.
Chỉ là có dị nghị gì Tiêu Thừa đều xử lý, sau khi lên triều còn phát hỏa, nói có phải do mình thân sinh hay không chẳng lẽ trẫm không hiểu được sao, lúc này mới đè ép được xuống.
Việc của hoàng thất thay đổi, mọi người không thể trêu vào Nhữ Dương công chúa, nên toàn hướng đi tìm Chu Tồn Phong hỏi thăm, tuy hắn chỉ là quan ngũ phẩm, từ trước đến nay đều đối xử ôn hòa, chưa bao giờ nổi cáu.
Lúc này lại khác, bị người khác hỏi tin tức về Tiêu Ngọc, mặt hắn vô cảm, cũng từ chối cho qua, phất tay áo rời đi trước.
Người khác còn nói quá kỳ lạ, trước đó làm Thám Hoa lang, hoàng thượng còn giao án bên Hà Tây cho hắn, chỉ là sau khi hồi kinh gặp lại hoàng thượng, mỗi ngày đều chỉ làm phò mã, nhàn nhã thong dong.
Cho thấy hoàng thượng đã sinh thành kiến đối với hắn, chỉ là thành kiến này từ đâu mà ra, xác thật là không thể biết được.
Nhậm Khanh Khanh không biết được mấy chuyện này, mỗi ngày chỉ chơi cùng Tiểu Bảo ở Thừa Tú Cung, ngoài việc không muốn làm lại đu dây, còn đâu đều theo ý hài tử. Mỗi ngày thái hậu đều sai người sang muốn nhìn trộm Tiểu Bảo một lần, còn lại không có việc gì phải phiền lòng.
Thái Hậu thấy quan hệ lạ lùng này của Tiêu Thừa, không thể liên tưởng được sao tự nhiên lại có tôn tử bên người. Bà rất muốn gặp, đều bị hoàng đế chặn lại, nói là sau khi phong phi tự nhiên sẽ thấy.
Bởi vậy, mỗi ngày bà chỉ có thể sai ma ma trộm đi nhìn Tiểu Bảo, từ miệng bà thuật lại, thái hậu chỉ muốn đi gặp, Triệu mỹ nhân ngày ngày đến hầu hạ đều ném ra sau đầu.
Nàng không thích chữ “Đức”, cuối cùng Tiêu Thừa phong nàng là Thần phi, nàng cũng không hé răng. Phong phi không cần làm mấy nghi thức phức tạp, chung quy cũng không có nhiều quy củ, chỉ cần phi tử đi một mình lên tế đàn. Sau đó hồi cung bái kiến Thái Hậu là xong.
Nhậm Khanh Khanh không muốn làm phi tử của hắn, nhưng có vẻ Tiểu Bảo thiếu hắn ân tình, nên yên phận đi cho xong việc, ma ma hầu hạ khen nàng ổn trọng.
Vậy mà đến lúc lên tế đàn, Tiêu Thừa lại đứng ở bên trên chờ nàng, hắn vươn một bàn tay: “Đi lên.”
Trên đỉnh nàng đội mũ phượng, giữa đám đông đang nhìn chăm chú đưa tay mình vào tay hoàng đế, cùng hắn bái kiến tổ tiên.
Từ trước đến nay không có tiền lệ đế phi tay trong tay, lần đầu họ thấy hai người như vậy, triều thần phía dưới nhìn được rõ ràng. Trên mặt đế vương mang theo ý cười, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ lạnh lùng ngày thường. Ngược lại là nàng, tuy sinh ra thanh lệ xuất trần, nhưng mặt giống như làn sương lạnh, không lộ một nụ cười mỉm.
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh mờ mịt, qua một bước này, nàng thật sự thành phi tử của hoàng đế, cuối cùng cũng không trở về quá khứ được nữa.
Tiêu Thừa thấp giọng, gọi nàng về hiện thực: “Biết nàng không muốn, tốt xấu gì đi xong trước đã, còn đâu trở về lại nói.”
Người nhiều như vậy, nàng bất động, chẳng phải chứng minh cho mọi người thấy quan hệ của họ không tốt, ngay cả lời truyền ra hai người họ ân ái, không nghi ngờ gì cũng là lời nói dối.
Nhậm Khanh Khanh mím môi, cúi đầu xuống, bước chân chậm rãi đi theo hắn xuống khỏi tế đàn.
Chu Tồn Phong đứng ẩn trong đám người, ánh mắt khóa chặt lấy nàng. Hắn trơ mắt nhìn thê tử mình đã bái đường trong tay người khác, được triều thần chúc phúc, một câu hắn cũng không nói nên lời.
Tay hắn nắm chặt, đáy mắt tràn đầy chua xót. Nếu lúc trước hắn phái thêm vài người về huyện Hà đón nàng, hôm nay sẽ không đi đến cảnh này.
Hắn nhìn long bào trên người Tiêu Thừa, giấu đi tia sắc lạnh trong mắt. Hắn cần phải chịu đựng, Nhậm Khanh Khanh là thê tử của hắn, đó là bị người đoạt mất, hắn nhất định sẽ lại cướp trở về.