Tiêu Diệu không biết chính mình lại bị Chu Tồn Phong làm liên lụy, tiếp ý chỉ chạy về hướng Từ Ninh Cung, thở phì phò oán trách với mẫu thân: “Con chọc hoàng huynh chỗ nào, huynh ấy còn không cho con ở lại thượng kinh…”
Thái Hậu quản không được Tiêu Thừa, lại cũng luyến tiếc đứa con như hoa như ngọc phải rời kinh, ngày sau đều không thấy được, chẳng phải bên cạnh lại không có người chơi cùng bà.
Chỉ là hai người đều sợ hãi hắn, một người cũng không dám tự mình đi cầu tình.
Vẫn là Tiêu Diệu chụp tay nghĩ đến: “Mẫu hậu, người gọi Thần phi tới, bảo nàng ta giúp đỡ con cầu cầu tình.”
Nàng được hoàng huynh sủng ái, nói vậy thổi một ngọn gió bên gối phong không phải việc khó.
Thái Hậu lại có hơi khó xử, ngày gần đây Nhậm Khanh Khanh không biết phạm vào cái gì sai, hoàng đế nhốt nàng ở Thừa Tú Cung, đến thỉnh an bà hoàng đế cũng bảo miễn, nhiều ngày chưa từng gặp nàng.
Thấy bà lộ vẻ mặt khó xử, Tiêu Diệu dán sát vào chút, làm nũng nói: “Mẫu hậu, con ở thượng kinh mười sáu năm, đột nhiên đi đất phong như vậy, chắc chắn có người đoán con chọc hoàng huynh không vui, đến lúc đó không chừng lại không đối tốt với con.”
Đôi mắt nàng ta xoay chuyển, nửa thật nửa giả gào nói: “Huống chi phò mã lạnh lùng với con như vậy, đi đất phong gan chàng còn lớn hơn, cả đời này của nữ nhi xong rồi.”
Thái Hậu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thôi, ai gia liền thay ngươi đi một chuyến, chỉ là hoàng huynh ngươi chủ ý lớn, chưa chắc một phụ nhân nói có thể được.”
Tiêu Diệu vội nói: “Mẫu hậu chịu giúp con là tốt rồi.”
Bản thân đành phải kéo cái mặt này tới, cầu thân phận thấp kém như Thần Phi, đúng là mất thể diện.
Thái Hậu tự mình đi Thừa Tú Cung, ngồi ở trong chính điện chờ nàng.
Trong lòng bà phức tạp, làm Thái Hậu bốn năm, đây vẫn là lần đầu chờ tiểu bối. Chỉ vì nữ nhi không bớt lo kia, chuyến này không thể không lo.
Bà thở dài một hơi, giương mắt thấy nữ tử đang lả lướt đi tới.
Nhậm Khanh Khanh đúng là có thể gánh nổi thịnh sủng của hoành đế.
Chỉ qua mấy ngày không thấy, giữa mày nhu tình lại tăng lên vài phần, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt hạnh chứa đầy nước lấp lánh, nhìn tâm như hoá thành vũng nước.
Dáng người lay động, đó là có người đỡ ở một bên, cũng như nhược liễu phù phong, dáng vẻ thở hổn hển không lên nổi, nào giống phụ nhân sinh qua hải tử. Phi tử đẹp nhất hậu cung của tiên đế năm đó, có khi cũng không sánh kịp.
Chỉ dáng vẻ này trong mắt trưởng bối như Thái Hậu, lại là thật không đoan trang, trong mắt bà thêm vài phần không vui.
Bà làm sao biết được, hoàng đế hiện nay đem nàng nhốt ở trong cung, không cho nàng đi ra khỏi nơi này nửa bước, sợ nàng lại bị người khác xúi giục, nghĩ đông nghĩ tây. Mối ngày hắn ấn nàng ở trên giường rót tinh, từ trên xuống dưới dạy dỗ, chỉ cần hắn rảnh rỗi, tuyệt đối không cho nàng nghỉ ngơi.
Hắn không còn ở trong, cũng cắm vào nàng một cây ngọc đế (kiểu dương v*t giả), không cho tinh dịch chảy ra ngoài, tâm tư muốn hài tử thấy rõ.
Nhậm Khanh Khanh hiện nay tới gặp bà, ngọc đế dưới cửa huyệt đỉnh vào, cắm đến không đứng được như sắp phải quỳ xuống, lúc này mới vừa khó khăn lại chậm chạm.
Mới đi được vài bước, nàng thở gấp liên tục, Thái Hậu nhìn càng lắc đầu, chỉ vì Tiêu Diệu, nhẫn nại nói: “Thần phi, ta có việc này muốn phân phó cho ngươi.”
Không đợi nàng đáp, bà đã liên tiếp nói xong, rồi sau đó cao ngạo hạ lệnh: “Ngươi giúp Diệu Nhi, ai gia tự nhiên sẽ nhớ kỹ ngươi.”
Nhậm Khanh Khanh bình đạm mở miệng: “Đa tạ Thái Hậu nương nương.”
Thái Hậu nơi nào biết được, nàng căn bản không cần bà nhớ kỹ, tuyệt đối không nói giúp Tiêu Diệu.
Không đề cập đến tư oán giữa hai người, nếu nàng mở miệng, Tiêu Thừa tất nhiên cho rằng nàng đang nói cho Chu Tồn Phong, nàng lại làm hại hắn.