Bị hắn cuốn lấy không có cách nào, vậy mà thật sự tiết một hồi giữa ban ngày ban mặt trong ngự hoa viên.
Tiêu Thừa nâng nàng dậy dựa vào thân cây, quỳ gối giữa hai chân nàng, cọ mặt nàng nói: “Khanh Khanh muội muội, để ta ** vào, hửm?”
Nàng vốn không lay chuyển được hắn, huống chi hôm nay đã đồng ý rồi, chỉ đành khẽ cắn môi, tự mở hai chân ra, thẹn thùng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cong khóe môi, đắc ý cực kỳ. Tiện tay đặt đùi nàng gác chân lên vai, đẩy mạnh hai cánh hoa môi phấn nộn, liền đem quy đầu đặt ở cửa huyệt.
Tiêu Thừa muốn ** nàng, lại muốn nàng tự nói mấy lời dâm dục trợ hứng: “Khanh Khanh ngoan, kêu vài tiếng.”
Nhậm Khanh Khanh cạn lời, giữa chân bị hắn dùng mã mắt cọ loạn, khép mở suy nghĩ muốn bao bọc hắn tiến vào. Hai người ở bên nhau mấy năm nay, cũng nói không ít những lời vớ vẩn đó, liền đỏ mặt nói: “Nguyên Hạc ca ca, cầu chàng ** ta.”
Hắn ôm nàng, hơi hơi cọ mở một cái cái miệng nhỏ, nói: “Nói thêm một ít”
Nàng không rõ lý do, chỉ thấy côn th*t nam tử này đang đánh vào chân tâm lóng lánh nước, mặt dày vô sỉ nói: “Cầu Nguyên Hạc ca ca dùng cái gì ** nàng?”
Cổ nàng đỏ lên, hàm hồ đáp: “Dùng…… Côn ŧᏂịŧ……”
Tiêu Thừa nặng nề váo vú thịt nàng, uy hϊếp: “Một câu phải nói rõ.”
Nàng bị hắn véo đến thở gấp, cố nén ngượng ngùng, nói: “Cầu Nguyên Hạc ca ca dùng côn th*t lớn ** ta.”
Hắn như ban thưởng hôn vào má nàng, không hề chờ, đem quy đầu đẩy khe thịt ra, cọ vách trong ấm áp hãm sâu vào.
“Ô a!” Đôi mắt nàng mở lớn. Lần này đi ngay đến nơi sâu nhất, cực đại đỉnh va chạm thịt mềm, ý xấu muốn đem cung khẩu thúc mở.
Lúc này mới vừa bắt đầu, hắn đã chơi xấu như vậy.
Nhậm Khanh Khanh nâng chân kẹp chặt cổ hắn, giọng kiều mềm cầu hắn: “Nguyên Hạc ca ca, đừng đi vào…… ưm ……”
Tiêu Thừa bị nhục bích đè ép, cũng là gầm nhẹ thành tiếng: “ưm —— tiểu da^ʍ phụ, kẹp chặt như vậy, còn bảo ta đừng đi vào?”
Hắn duỗi tay xoa vú, eo mông không ngừng đong đưa, thúc ra thúc vào mà chọc nàng, mỗi một cú đều tới rồi chỗ sâu nhất. Nơi thịt mềm bị hắn ma sát đến nóng lên, d*m thủy bên trong chảy từng dòng, như bất tận không bao giờ hết.
Sau khi Nhậm Khanh Khanh bị hắn đâm, đôi mắt hướng về phía trước, bỗng nhiên thấy trên cây có ba con chim nhỏ, đang ríu rít nhìn bọn họ.
Nhất thời nàng khẩn trương, tiểu huyệt vô ý thức kẹp chặt lại, gắt gao mà ngậm lấy dương v*t thô cứng.
Tiêu Thừa suýt nữa bị kẹp đến bắn ra tới, chỉ có thể đánh đánh mông nàng, bảo nàng thả lỏng lại.
Nhậm Khanh Khanh nức nở: “Nó, chúng nó đang xem……”
Tiêu Thừa theo ánh mắt nàng ngẩng đầu, còn tưởng rằng đứa nào không muốn sống đang rình coi, không ngờ đến chỉ là ba con chim nhỏ.
Hắn hừ cười một tiếng, “Bang” mà một cái tát đánh vào mông nàng, nói: “Chỉ là ba con chim chóc, sao lại còn xấu hổ?”
Nàng trời sinh tính tình hay xấu hổ, giờ phút này càng che mặt không dám nhìn nữa.
Tiêu Thừa đơn giản thẳng tiến thẳng vào, đâm cho thịt non phát run, cho tới lúc nàng co rúm lại cao trào một hồi, nắm chặt thời cơ liền thúc vào trong bào cung.
Lâu lâu mới vào nơi này, lại thiếu chút nữa bị kẹp gãy, hắn cắn răng nói: “Thả lỏng”
Nhậm Khanh Khanh rầm rì: “Thả không được…… Đau quá nha…… ưm cứng ——”
Tiếng kêu kia rõ ràng là sướng!
Hắn không hề quan tâm đến nàng, túm mông nhỏ liền bắt đầu dùng sức mà thúc mạnh hơn. Cho đến lúc tử cung non mềm bao chặt lấy hắn, hắn lại đánh về phía trước, như muốn đem cả hai quả trứng nhét vào tiểu huyệt của nàng.
Nhậm Khanh Khanh sợ tới mức trong mắt phiếm nước mắt, ưm a cầu hắn: “Từ bỏ, Nguyên Hạc ca ca, sắp hỏng”
Tiêu Thừa chống ở trên người nàng, há mồm cắn thịt chân bên môi, côn th*t ở trong bào cung như quất roi mấy trăm lần, phun ra một dòng tinh vừa nhiều vừa nóng.