Hắn giống như con sói đói đang gặm cắn nàng, bàn tay rộng nắm lấy hàm dưới, cố sức cạy miệng ra, đầu lưỡi to lớn cuốn vào.
Nàng bị ép hé miệng, bên trong khoang miệng bị hắn đảo loạn, không ngừng phải nuốt nước miếng hắn đưa sang.
Hắn dùng sức thêm vài phần, hàm răng không ngừng cắn xé nàng, trong chốc lát, cánh môi phấn hồng đã bị ăn đến sưng đỏ, nhưng vẫn bị hắn ngậm ở trong miệng.
Mắt hạnh Nhậm Khanh Khanh híp lại, trong mắt bức ra ánh nước, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Đừng ở chỗ này……”
Nơi này là lối đi nhỏ, hai bên sườn đều là khoang thuyền, vài bước là đến phòng phụ mẫu, nếu họ đi ra, tất nhiên có thể nhìn thấy, nàng rất sợ hãi.
Tiêu Thừa buồn cười: “Vậy Nhậm nương tử muốn đi vào phòng tiểu nhân sao?”
Hắn còn cải trang thành nghiện rồi!
Nhậm Khanh Khanh liếc mắt trừng một cái, nhu nhược vùi mặt vào cần cổ hắn, hàm hồ nói:
“Đừng ở chỗ này mà.”
Yết hầu Tiêu Thừa thít chặt, nâng mông nàng bế lên, chân bước đi về phía phòng mình.
Tuy hắn che giấu thân phận, nhưng tất nhiên đãi ngộ không hề kém, phòng ở phía dưới cùng của khoang thuyền, một mình một gian, tính bảo mật rất cao.
Vừa vào trong, hắn dùng chân đá cửa phòng, đang muốn đè lên nàng tiếp tục hôn, lại bị Nhậm Khanh Khanh né tránh ——
Nàng rướn cổ nghiêng đi, ánh mắt ngập nước nhìn hắn: “Không phải ngươi bị thương sao?”
Tiêu Thừa thuận thế hôn hôn cổ nàng, trên cần cổ trắng nõn lưu lại vài dấu hôn đỏ sẫm.
“Lừa bọn họ.”
“Ừm…..” Nàng bị hôn đến phát ngứa, lại né tránh một chút: “Vậy ngươi không sao?”
Tiêu Thừa chống ở trên vách, thân hình cao lớn che nàng lại: “Đúng là rơi xuống nước.”
Lòng nàng nhấc lên, đôi mắt không chớp nhìn hắn.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, quét quét chóp mũi nàng: “Không biết bơi bị người truyền ra ngoài, có ngốc ta cũng phải học bơi, nếu không chết thật, làm cho nàng thủ tiết*?” (*ở góa, góa phụ)
Nhậm Khanh Khanh bất mãn trừng hắn: “Nói bậy gì đó.”
Tay Tiêu Thừa không an phận, vòng qua sờ mông nàng, xoa bóp không nặng không nhẹ, ngoài miệng nói: “Đồ không lương tâm, đã sớm đến Lạc Khâu, còn không muốn đến tìm ra có phải không?”
Nhất thời nàng có chút thẹn thùng, khô khốc nói: “Là ta nói rời đi……”
Hắn hôn hôn khóe môi nàng: “Đi một năm còn chưa đủ? Có phải lúc nhớ đến ra đều mộng xuân?”
“Ngươi……” Đầu óc Nhậm Khanh Khanh chậm lại, mới phản ứng lại được, hóa ra đêm hoang đường đó đúng thật là hắn. Khó trách hôm nay gặp nàng lại tự nhiên như vậy, không có vẻ bất ngờ nào.
Âm thanh nàng trầm thấp: “Ta nuốt lời.”
Tiêu Thừa hơi bực bội, đúng là muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong có chứa thứ gì, hắn không quản ngàn dặm xa xôi chạy đến nhìn nàng thì thôi, nàng còn vẫn nhớ mình không được nuốt lời…
Hắn giữ mặt nàng, mắt ưng thẳng tắp nhìn nàng: “Ta phải hỏi nàng, nếu lần này ta chết thật, nàng cảm thấy sao?”
Tay Nhậm Khanh Khanh run rẩy, muốn tránh né tầm mắt hắn, nhưng làm sao cũng không động nổi.
Môi nàng run run, lại nghe thấy hắn nói tiếp: “Nàng định tuân thủ lời nói trước đó cả đời, cũng không muốn đến thăm mộ ta?”
Giọng Nhậm Khanh Khanh rất nhỏ: “Ngươi đừng nói lời này.”
“Nàng sợ ta chết.” Trán hắn chống trán nàng, ôm người vào trong lòng:
“Khanh Khanh.”