Hắn ngước mắt nhìn thấy mẫu tử bọn họ, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Nghĩ đến dáng vẻ đêm qua mình say rượu, bên tai hơi đỏ lên.
Liếm huyệt dưới thân nàng cũng thôi đi, thế nhưng còn như một hài tử làm nũng với nàng…
Thật sự…… Mất mặt!
Hắn hơi xuất thần, bên kia Tiểu Bảo nhìn thấy hắn trước, đã buông tay khỏi Nhậm Khanh Khanh chạy chậm đến, vui sướng kêu lên: “Cha!”
Tiêu Thừa ho nhẹ một tiếng, nhấc tiểu tử lên ngồi trên đùi mình, nói: “Tiểu Bảo, đi đâu vậy?”
Do hắn chột dạ, xưa nay này hai người xuất hiện cùng nhau, lúc nào hắn cũng hỏi Nhậm Khanh Khanh trước, hôm nay vậy mà lại thay đổi, cố tình nhìn cũng không nhìn.
Thật ra nàng cũng không để ý, đi lướt qua vào trong điện thay quần áo.
Người đi rồi, hắn lại nhìn chằm chằm theo bóng dáng không thôi, hài tử nói gì cũng chưa nghe được.
Tiểu Bảo có chút gấp: “Cha!”
Tiêu Thừa quay đầu lại, sờ sờ đầu tiểu tử: “Làm sao vậy?”
Đúng là ê a học nói, nghĩ cái gì nói cái đó.Thấy phụ thân bắt đầu chú ý mình, tiểu tử bẻ ngón tay nho nhỏ, làm như đang nghĩ lại: “Đi gặp Hoàng tổ mẫu, cả cô cô.”
Hắn nhướng mày, trong lòng rất rõ tính tình Tiêu Diệu, hỏi: “Cô cô nói gì?”
Tiểu Bảo chuyển mắt to nghĩ nghĩ, đáp: “Cô cô hỏi, cha đối nương được không.”
Tiêu Thừa có hứng thú, Nhữ Dương thử hỏi cái này là dò la, nhưng không biết tiểu tử này trả lời như thế nào.
Chỉ nghe tiểu tử lấy hơi nói: “Con nói, cha đè nặng nương, nương đau cũng không đứng dậy.”
Sắc mặt hắn cứng đờ, nước trà vừa nhấp vào môi sặc một ngụm, bỗng nhiên ho khan.
Tiểu Bảo hiểu chuyện mà giơ tay đánh đánh vào lưng hắn, lo lắng nói: “Cha, chậm uống.”
Ngày thường Tiêu Thừa bá đạo chuyên chế, lúc này cũng có chút xấu hổ, bị hài tử trong lúc vô ý nói ra trong phòng, lại còn nói cho hoàng muội của mình, đúng là……
Hắn nhéo nhéo mặt hài tử, như trừng phạt, hỏi: “Ngươi còn nói chuyện với ai nữa?”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Chỉ có cô cô.”
Tiêu Thừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, thoáng liếc nhìn Nhậm Khanh Khanh xốc mành đi ra, để sát vào tai tiểu tử hạ giọng: “Không được nói với người khác nữa, nương cũng không được.”
Sợ tiểu tử không hiểu, hắn lại hơn nữa: “Chỉ có hai ta biết được.”
Nương của ngươi tính tình thẹn thùng, nếu biết biết chuyện hoang đường này, không biết tức giận thành cái dạng gì, đến lúc đó lại đẩy hắn không cho lên giường.
Tiểu tử gật đầu thật mạnh, cũng thả nhẹ âm thanh: “Được, không nói cho người khác, không nói cho nương.”
Nhậm Khanh Khanh mơ hồ nghe được gì đó, đến gần tùy ý hỏi: “Đừng nói cho nương cái gì?”
Tiểu Bảo cảm thấy căng thẳng, che lại miệng mình: “Cha không cho nói!”
“……” Nhi tử ngốc.
Tiêu Thừa hận sắt không thành thép nhéo nhéo lỗ tai tiểu tử, đứng dậy ôm người đưa cho Nhậm Khanh Khanh, trấn định tự nhiên nói: “Không cho nói dẫn nàng đi Ngự Hoa Viên chơi.”
Nàng hoài nghi liếc nhìn hắn, đi vài bước đã đến, cần gì hắn dẫn theo đi chơi.
Hắn cong khóe môi lên, mất tự nhiên cười cười: “Đi một vòng có đói bụng không? Ta gọi người lấy ngự thiện, chúng ta ăn trưa.”
Hắn không muốn nói, nàng liền không hỏi, chỉ dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Tiêu Thừa hẫng lại, ngày thường nàng lãnh đạm với hắn, trước đây còn cuồng loạn, hắn cũng cảm thấy rất tốt. Hôm nay là làm sao vậy, còn dịu dàng với hắn như vậy?
Nghĩ lại đêm qua, ngón tay hắn động đậy, chẳng lẽ vì mình say rượu nên nàng mềm lòng?
Nghĩ nhiều nhưng không nghĩ được gì, Tiêu Thừa đi đến ôm eo, thấy nàng không gạt ra, cuối cùng cũng ôm nàng.