Tiêu Thừa giơ tay lên, đánh vào mông nàng, mông thịt trắng nõn hiện dấu tay màu đỏ.
Hắn lạnh lùng nói: “Trước kia dạy nàng đều quên rồi?”
Nàng cắn cắn môi, quay đầu dùng ánh mắt lóng lánh nước đáng thương nhìn hắn, tay chống trên giường, sụp eo nhếch lên mông, đem tiểu huyệt một mảnh lầy lội lộ ở trước mắt hắn.
Trong mắt Tiêu Thừa lộ ra sắc dục, lại tàn nhẫn xoa xoa thịt đùi,vừa xoa vừa đánh, nói: “Mông dâm lại nâng cao chút.”
Cả người Nhậm Khanh Khanh chỉ phải đành lại áp xuống, đầu gối quỳ lên, cố gắng nâng mông mình lên.
Thấy tiểu phụ nhân không ngừng quay đầu lại nhìn hắn, hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng: “Được rồi.”
Nàng đã muốn, hắn cũng không cần câu nàng nữa.
Tiêu Thừa bẻ hai cánh mông sang hai bên, theo đó dán côn th*t lên. Nơi tiểu huyệt mềm mại chạm vào dục căn nóng như bàn ủi, liền bắt đầu co rúm lại, làm cho nữ tử dưới thân kêu loạn: “ưm… a……”
Hắn cười khẽ: “Kêu gì, còn chưa chọc vào đâu.”
Vừa dứt lời, hắn liền chống lại huyệt khẩu, vừa nhanh vừa mạnh cắm đến sâu bên trong đường đi.
“A!” Nhậm Khanh Khanh nắm chặt tay, tiệm đậu hũ ở trên đường cái, tuy nơi này là phòng trong, nàng lại sợ bị người khác nghe thấy.
Đôi tay Tiêu Thừa nắm eo nhỏ của nàng, dựng thẳng eo bắt đầu không ngừng thọc vào rút ra.
côn th*t bị hoa môi bao chặt lấy, d*m thủy bên trong càng chảy càng nhiều, làm hắn ra ra vào vào càng thêm vui sướng, nhiều lần thâm nhập đến nơi sâu nhất.
Hắn vừa ** nàng vừa nói: “Chủ tiệm, đậu phụ của nàng mềm mịn, ** rất thoải mái, hôm nào nàng dạy thê tử của ta, để nàng ấy cũng làm theo.”
Nào biết Nhậm Khanh Khanh quay đầu, mũi hồng hồng, hung hắn: “Không dạy, chàng không có nương tử!”
Tiêu Thừa cong khóe môi cười, lật người lại ôm vào ngực, côn th*t chưa rút ra, vẫn hãm ở trong huyệt. Hắn nâng mông nàng lên, dỗ dành nàng: “Sao nàng có thể có phu quân, ta không thể có nương tử, bá đạo như vậy.”
Chân nàng câu lấy eo hắn, gắt gao siết chặt hắn, tiểu huyệt bọc cũng không thả lỏng một giây. Nàng ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Nguyên Hạc ca ca, chỉ cần ta.”
Trong lòng hắn mềm nhũn, hắn tiến tới hôn môi, liếm lưỡi nàng cho đến khi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, dỗ dành nàng: “Đương nhiên là ta chỉ cần Khanh Khanh muội muội.”
Lúc này Nhậm Khanh Khanh mới dựa đầu lên vai hắn, thoải mái híp mắt hừ nhẹ.
Tiêu Thừa ôm nàng thúc lên, cười: “Đây không phải đang diễn sao, ăn dấm?”
Tuy lời nói như vậy, trong lòng lại là thỏa mãn không thôi, hắn thích Khanh Khanh lúc này cực kỳ, hận không thể nhập nàng vào trong xương tủy.
Cong eo đĩnh động đến càng nhanh thêm, âm thanh”Bạch bạch”quanh quẩn trong phòng, dâm dịch nàng bị hắn làm cho bắn ra, dính trên đùi hai người.
Tiêu Thừa đem nàng đè ở trên tường, côn th*t hướng trong gắt gao đỉnh nàng, như muốn đem huyệt tâm mở rộng.
Nhậm Khanh Khanh ư ư a a kêu rên, một đôi mắt thất thần, thẳng tắp nhìn hắn.
Hắn ra vào mấy trăm lần, cho đến lúc tiểu huyệt bắt đầu co chặt, như muốn tiết ra tới, mới hung hăng thọc vào rút ra vài cái, cùng nàng lên đỉnh bắn tinh.
Tinh dịch nóng bỏng bắn vào đường đi, làm nàng nhịn không được phát ra tiếng hừ hừ.
Phụ nhân bị hắn ** tàn nhẫn đổ mồ hồi, đuôi mắt lộ ra vẻ quyễn rũ, không muốn buông tay ra khỏi cổ hắn, tựa vào vai hắn thở dốc.
Tiêu Thừa hôn hôn vành tai nàng, nói: “Khanh Khanh, ta chỉ cần nàng.”
Nữ tử ngốc ngốc ngẩng đầu, thò đến hôn khóe môi hắn, nhẹ giọng đáp lại: “Ta cũng chỉ cần chàng.”
Hắn rầu rĩ bật cười, cứ như vậy ôm nàng đi ra gian ngoài, tay mắt lanh lẹ khóa lại cánh cửa vốn dĩ đã đóng.
Nhậm Khanh Khanh há hốc mồm: “Làm gì vậy?”
Giữa mày Tiêu Thừa lộ vẻ đắc ý: “Buổi chiều không mở tiệm, cho Nguyên Hạc ca ca ** nàng thêm thoải mái.”
Hắn thật sự đè nặng trên nàng nghịch cả một buổi trưa, cho đến lúc trời tối xuống, hai người mới thu dọn xong trở về nhà.
Tất nhiên, chân nàng mềm nhũn không thể đi, nên được hắn cõng trở về.
—
KẾT THÚC
Xuân đi thu tới, bọn họ ở nơi này một năm lại một năm nữa. Khách đậu hũ đã thay đổi một đám, Triệu thẩm bên cạnh cũng già đến mức không đi được, ngày ngày ngồi ở cửa kéo nàng nói chuyện nhà.
Cho đến một ngày, một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, Tiêu Thừa đang quét rác ở trong viện híp híp mắt, nhìn thấy một đôi nam nữ bước xuống, nữ tử co rúm lại không dám tiến vào, nam tử xung phong vào trước.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cất cao giọng nói: “Vào đi.”
Một ngày này, tiệm đậu hũ của Nhậm nương tử không mở cửa, có người nói là nhi tử của nàng dẫn theo thê tử trở về, khí thế phô trương thế kia, tuyệt đối không phải người thường.
Ngày thứ hai bọn họ ra cửa mua đồ ăn, chỉ thấy Nhậm nương tử luôn luôn ôn hòa không cho sắc mặt tốt, phu quân xưa nay đều lạnh lùng của nàng lại trái ngược, đi bên cạnh khuyên nhủ gì đó. Chọc giận bị nàng đấm đấm, lúc này mới không cam lòng ngậm miệng lại.
Người khác chỉ đoán nàng không hài lòng với việc thành thân này, trong lòng tức giận, ngay cả phu quân của mình cũng không thích.
Cho đến ngày thứ ba, cũng không biết tức phụ(con dâu) kia có cách gì, tuy nàng vẫn không vui, nhưng vẫn cho tức phụ đi theo bên cạnh.
Tiểu nương tử chạy xung quanh nàng, trên gương mặt nhỏ đầy vẻ lấy lòng. Có người hiểu chuyện trộm ghé sát vào, chỉ nghe kia tiểu nương tử kia ngọt ngào gọi nàng là “Nương”, còn thân mật hơn cả nữ nhi mình sinh ra. Than thở trong lòng tức phụ kia biết làm việc, dỗ như vậy, sao còn có thể không vui.
Mấy ngày sau, dôi phu thê trẻ tuổi kia lên xe ngựa rời đi.
Mỗi năm từ nay về sau, hai người họ đều đến nơi này vấn an cha nương.
Lúc đầu còn nói ra khỏi cung đi đến nhiều nơi chơi một chút, nhưng Nhậm Khanh Khanh cùng Tiêu Thừa vẫn ở Lĩnh Nam nhiều năm, không muốn đi nữa. Tuổi dần dần cũng lớn, vẫn luôn ở lại nơi này.
Có một lần nàng bị trật chân,Tiêu Thừa còn không chịu thua mà cõng nàng, chỉ thấy eo nhói đau, cảm thấy mình đúng là đã già rồi.
Còn để Nhậm Khanh Khanh phải dỗ dành hắn, chỉ nói Nguyên Hạc ca ca vĩnh viễn trẻ trung, nếu có già, cũng là một lão nam nhân tinh tráng.
Hai người họ vẫn luôn ở bên nhau, xuân tới ăn đào, mùa hè hóng mát, mùa thu ngắm trăng, mùa đông nhìn tuyết.
Thẳng cho đến khi đầu tóc điểm bạc, thẳng cho đến khi mặt đầy nếp nhăn, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, trải qua rất nhiều năm.
Hoàn Toàn Văn!!!
—