Tiêu Thừa xoa xoa bụng nhỏ được rót đầy tinh dịch của hắn, ung dung thong thả nói: “Không được, ăn hết dương tinh rồi mới đi.”
Nàng vốn đã rất trướng, hắn lại còn xoa như vậy, làm cho niệu đạo ngứa, không nín được muốn tè ra.
Nàng giữ chặt cổ tay của hắn, cầu xin: “Ta muốn ra tới……”
Khuôn mặt nhỏ của Nhậm Khanh Khanh đỏ bừng, đuôi mắt ửng hồng mang theo tình dục, tha thiết nhìn hắn.
Tiêu Thừa than nhẹ một hơi, rút côn th*t ra, dòng trắng đục cùng dâm dịch của nàng chảy xuống theo, lại bị tay hắn dùng bàn tay vô tình lấp kín.
Nàng có chút khó nhịn: “Buông ra.”
Tiêu Thừa bế nàng lên, một tay bao lại chân tâm, ngón tay đút vào không cho dương tinh chảy ra, bế như bế tiểu hài tử cho nàng đến bên cái bô.
Hắn chọc điên, ngón tay đấu đá lung tung ở bên trong, lại làm cho mị thịt mềm hơn một chút.
Nhậm Khanh Khanh than nhẹ: “Đừng náo loạn ——”
Nàng thật sự không nín được!
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Thừa bất đắc dĩ nói: “Tiểu đi”
Nàng có chút do dự: “Tay chàng…… Ta làm sao…… tiểu được?”
Nàng nếu ngồi ở trên tay hắn tè ra, chẳng phải sẽ xối đến trên người hắn sao?
Hắn cúi đầu xuống cắn cắn vành tai nàng, thấp giọng nói: “Nếu không thể tiểu như vậy, hay ta ** nàng tiểu ra, tự nàng chọn.”
Nhậm Khanh Khanh buồn bực quay đầu lại, cắn môi ấp ủ trong chốc lát, thật cẩn thận mà buông lỏng tiết ra.
Dòng nước tiểu nho nhỏ tràn ra, xối ra một dòng nước màu nhạt, tí tách tí tách rơi vào trong thùng.
Bàn tay to của Tiêu Thừa đặt giữa hai chân nàng, không ngoài dự đoán bị nước tiểu xối đến, đầy vị ngọt tanh nồng.
Hắn vỗ vỗ mông nàng, nói: “Kẹp chặt vào, ta đi rửa tay.”
Vành tai nàng hồng như muốn đổ máu, theo như lời hắn dặn kẹp chặt tiểu huyệt lại, nhưng dương tinh vẫn chảy ra một chút.
Tiêu Thừa lau tay xong, nhìn thấy dưới huyệt có dòng trắng đục, ánh mắt đen xuống: “Chảy ra ta lại bắn vào lần nữa.”
Nhậm Khanh Khanh sợ hắn lại đến lần nữa, vậy mà tự mình cắm một ngón tay vào giữa hai chân, chặn lại miệng huyệt.
Nàng nhìn hắn với vẻ đáng thương vô cùng: “Không chảy ra……”
Hắn nhướng mày, bụng dưới lại bị nàng như đốt lửa lên, nhưng thương tiếc dáng vẻ này của nàng bị ** đến sợ hãi như vậy, chị đành bế nàng về lại trên giường, lại dùng côn th*t cực đại đút vào ngâm trong đó, thảnh thơi ngậm núm vú nàng hút sữa.
Nhậm Khanh Khanh hơi nằm nghiêng, trên ngực có nam tử hơn hai mươi tuổi đang nằm bò, như đói khát ngậm mút núm vú nàng. Nàng ôm cổ hắn, giọng nói êm ái: “Sao chàng cứ thích ăn vú như vậy.”
Tiêu Thừa phun ra núm vú sáng lấp lánh, lại thay đổi mút phía bên kia: “Thích ăn.”
Hắn hút hết hai bên, lưu luyến ngẩng đầu, nói: “Nếu về sau có hài tử, hứa chỉ cho ta ăn.”
Một mình hắn ăn còn chưa đủ, làm sao còn để đứa nhãi ranh đoạt ăn của hắn.
Khuôn mặt Nhậm Khanh Khanh lộ màu hồng nhạt, đến giờ còn chẳng thấy thân ảnh hài tử đâu.
Tiêu Thừa giống như con cẩu cọ cọ mặt nàng, nói: “Mau chút hoài thai cho ta một nhi tử.”
Nàng quay mặt đi: “Nào có nhanh như vậy……”
Hắn nhớ đến cơ thể nàng không được tốt, từ trước lại tránh thai nhiều, Lưu Nham cũng nói lúc nàng mang thai có thể sẽ khó khăn hơn một chút, nên nói:”Vậy cứ từ từ.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói mấy lời thô tục: “Tinh dịch của Nguyên Hạc ca ca bắn hết cho nàng, mỗi ngày đều rót vào, sớm hay muộn cũng có thể có.”
Hắn không phải nhất định làm cho Nhậm Khanh Khanh sinh hài tử ngay, chỉ là nếu cùng người thương có quan hệ huyết thống, trong lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều.