Tiêu Thừa khó chịu cực kỳ: “Hai đứa nhỏ đều có thể uống, chỉ có ta không được uống.”
Nàng ôm cổ hắn, dịu dàng nói: “Sao lại không được uống, chàng vừa mới uống xong.”
Hắn để sát vào mút cánh môi nàng: “Chính nàng nói, có phải đã bỏ rơi ta lâu rồi không.”
Trên mặt nàng nhiễm một tầng hồng nhạt, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy —— vậy chàng muốn làm gì bây giờ?”
Tiêu Thừa cúi đầu ghé đến bên tai nàng, thần thần bí bí nói vài câu. Hắn thật vất được yêu cầu, tất nhiên muốn gì tốt nhất.
Nhậm Khanh Khanh thật sự đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Làm sao thế được, nếu người khác nhìn thấy…”
Hắn dỗ nàng: “Sẽ không có người nhìn thấy, ta cho người canh giữ bên ngoài, ai cũng không được vào, chỉ có hai người.”
Thấy hắn thật sự muốn như vậy, Nhậm Khanh Khanh không có cách nào, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
—
Lúc này là mùa xuân, Ngự Hoa Viên nhiều hoa cẩm chướng nhất, đủ loại hoa nhi nhau khoe sắc, nở rộ mỗi góc.
Dưới một tán cây ngô đồng, một nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt nằm trên bãi cỏ, cánh tay trắng nõn che ở trên mắt, cơ thể hơi run rẩy.
Chỉ cần nhìn dưới thân nàng, liền biết vì sao lại e lệ như vậy.
Hai chân nàng gập lên, dưới làn váy tản ra trên người nam tử, đầu không ngừng động ở giữa chân tâm nàng, hai cẳng chân mảnh khảnh bị hắn nắm tách ra.
Trên người hắn mặc long bào màu vàng, lại ở giữa Ngự Hoa Viên quỳ gối dưới thân nữ tử Liếm huyệt, làm người khác khó mà tin được đây là vua của một nước.
Từ trước đến nay Tiêu Thừa thích lộng nàng ở nơi màn trời chiếu đất, lúc này càng muốn như vậy, thế nhưng đưa ra yêu cầu ở giữa Ngự Hoa Viên ăn huyệt, còn dỗ nàng thật sự đáp ứng, không ngừng lôi kéo người lại đây.
Đầu lưỡi để giữa huyệt khẩu non mềm, linh hoạt chui vào đó, không ngừng thăm dò bên trong.
Khóe mắt Nhậm Khanh Khanh chảy nước mắt, chỉ cảm thấy bị hắn Liếm đến mềm nhũn, chân đều chịu đựng không nổi muốn rơi xuống.
Hắn dùng đầu lưỡi không ngừng thăm dò bên trong, phỏng theo động tác ra r vào vào chọc vào huyệt động, vách động hút chặt đầu lưỡi của hắn.
Hắn ăn huyệt, cái mũi cao thẳng ma sát ở trên âm đế, động một chút liền đỉnh một chút, trong chốc lát liền đem nó đỉnh đến vừa sưng lại hồng.
Đùi nàng bị hắn nắm chặt, miệng để ở cửa huyệt mút vào, đem hoa dịch không ngừng cuồn cuộn nuốt lấy, Liếm đến vừa hung giữ lại mạnh bạo.
Huyệt thịt phấn nộn màu đỏ, bị hắn ngậm ở trong miệng dùng răng cửa cọ xát, dâm dịch theo xuống chảy tới cằm hắn, cũng ướt nhẹp dưới váy nàng.
Tiêu Thừa như hôn môi nàng mà hôn vào tiểu huyệt, nói: “Có d*m thủy của Khanh Khanh tưới, đất ở đây lại càng màu mỡ nhiều dinh dưỡng hơn.”
Nhậm Khanh Khanh bị hắn nói vậy lại càng thẹn,bực tức: “Chàng lại nói cái gì…a!”
Hắn đột nhiên hút một ngụm, như hút mị thịt mềm đến tê rần, lại làm vách động của nàng co chặt, thét chói tai tiết ra một dòng.
Gương mặt hắn đều bị ướt nhẹp, tùy ý lau qua, lại tàn nhẫn ăn lên.
Hắn ăn đến tấm tắc rung động, đem khối thịt kia khóa lại trong miệng. Nàng đã tiết một lần, có chút chống đỡ không được hắn Liếm láp như vậy, chỉ đành dậm chân nhỏ giãy giụa: “Thôi thôi…… Đủ rồi……”
Tiêu Thừa chôn ở giữa hai chân nàng, hàm hồ nói: “Sữa không cho ta ăn, d*m thủy cũng không cho ta uống, còn nói nàng đối tốt với ta……”
Nhậm Khanh Khanh bình phục xuống khóc không ra nước mắt mà dang chân rộng hơn.
Thật vất vả chờ hắn ăn đủ rồi,dưới thân váy sớm ướt đẫm, ngay chỗ nằm trên cỏ cũng đều là bọt nước.
Nàng nằm ở đó thở dốc, Tiêu Thừa thoả mãn buông tiểu huyệt ra, thò đầu lên hôn hôn miệng nhỏ của nàng: “Khanh Khanh muội muội thật ngọt.”