Nàng ta khóc nức nở, muốn bò đến mép giường: “Hoàng huynh, ta không biết, ta không biết huynh không biết bơi, hoàng huynh ——”
Trịnh Nhạc suýt nữa bị nàng ta làm cho tức chết, còn đang tính cầu tình giúp hai câu, lúc này đầu óc lại hơi nhức.
Tiêu Thừa quý vì thiên tử, dẫm lên vô số hài cốt thượng vị, ai có thể biết đượcnhược điểm của hắn? Hắn biết bơi kém ngoại trừ hắn cùng Hà Thiên Sinh, ngay cả Thái Hậu cũng không biết được! Lúc này mà nàng ta còn công khai nói ra!
Đúng là ngu xuẩn đển cực điểm!
Tuy tai Tiêu Thừa nghe không rõ, nhưng thấy dáng vẻ nước mắt nước mũi chảy, vẻ mặt chật vật của nàng ta, đã biết nàng ta nói chẳng được lời gì hay ho. Lại thấy mặt Trịnh Nhạc đen xuống, cũng đoán ra một phần, hắn có chút mệt mỏi, hạ chỉ: “Nhữ Dương công chúa sát hại phi tần, quất hai mươi roi.”
Quất hai mươi roi?! Nhưng rõ ràng nàng ta còn chưa đánh đến Nhậm Khanh Khanh!
Tiêu Diệu quỳ về phía trước bổ nhào vào mép giường, khóc đến tê tâm liệt phế: “Đừng! Hoàng huynh! Đừng mà!”
Lúc này nàng ta còn không có nói một câu “Ta biết sai rồi”, chỉ sợ hãi trách phạt. Nhớ đến ban đầu hắn đã biết việc nàng ta phái người ám sát Nhậm Khanh Khanh, lại chỉ mắng mỏ rất nhẹ nhàng, yêu một nam tử đã có thê nhi, hắn biết thân phận người đó chính là Nhậm Khanh Khanh, lại nghe lời cầu xin của nàng ta cho đến bãi săn. Gây chuyện thành như vậy, chưa chắc là hắn không có trách nhiệm.
Tiêu Thừa nhìn nàng ta, trong mắt lộ vẻ lạnh lẽo: “Ngay trong ngày phái đi đất phong, vĩnh viễn không được hồi kinh.”
Trái tim Tiêu Diệu đông cứng, không dám tin hắn vì Thần phi mà trừng phạt mình như vậy. Hiện giờ lại đã hối hận, hối hận nàng ta không nên động thủ ở chỗ này, hẳn là không suy nghĩ chu toàn. Nàng ta nghẹn ngào khóc ròng nói: “Hoàng huynh, ta sai rồi, Diệu Nhi sai rồi, đừng, ta không muốn đi đất phong!”
Tiêu Thừa đã rũ mắt xuống, xua xua tay, đẩy tiểu công chúa người đầy bùn đất ra, lập tức có thị vệ lên che miệng lại, kéo xuống.
Một trò khôi hài đã kết thúc, hắn dựa vào trên giường, chỉ cảm thấy đầu hơi đau.
Nhậm Khanh Khanh đã lui qua đứng một bên trong lúc hắn xử lý Tiêu Diệu, lúc này thấy hắn mệt mỏi như vậy, đang muốn nhỏ giọng đi ra ngoài, Tiêu Thừa lại nắm được cổ tay nàng, kéo người đến trước giường.
Thấy nàng không biết phải làm sao, hắn hơi nhổm người dậy, cố sức ôm lấy eo nàng: “Ngủ cùng ta một lát.”
Cũng may, hiện giờ chính mình không nghe thấy, nàng mà không muốn, cũng có thể giả vờ không biết.
Nhậm Khanh Khanh im lặng sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn cởi giày vớ, nằm xuống bên cạnh hắn.
Muội muội hắn hại nàng, hắn đã trừng phạt nàng ta, cũng đồng ý thả nàng đi. Chỉ là ngủ cùng hắn một lát, cũng không sao cả. Huống chi, bị hắn ôm, tim nàng đang đập thình thịch, có chút chua xót.
Hắn dán sát vào nàng, cảm thấy cơn lạnh lẽo bức người. Lúc nào hắn lui tới người cũng giống như lò thiêu, nàng rất phiền nếu hắn dựa gần, hôm nay ngược lại, muốn nàng đến sưởi ấm cho hắn.
Tiêu Thừa vùi đầu ở cổ nàng, cánh tay ôm chặt lấy eo, sợ nàng rời đi.
Hắn dán đến nguồn nhiệt, nhưng lại ít khi an phận như thế này, không cởi bỏ xiêm y nàng dán vào làn da bên trong cùng. Âm thanh hắn rầu rĩ truyền đến: “Khanh Khanh, nhớ nàng.”
Từ khi phát hiện ra nàng tránh thai, đây là lần đầu tiên bọn họ gần nhau như vậy. Nàng không đẩy hắn, mắt cũng không có nước mắt, không bị hắn cưỡng ép.
Tay Nhậm Khanh Khanh động đậy, muốn đặt lên vai hắn, lại do dự, tay ở trên không trung cuối cùng cũng thu về.