Hạ Ẩn nhịn đau, lấy ra bình ngọc to to nhỏ nhỏ, trước tiên bôi thuốc trị thương để cầm máu, sau đó bôi thuốc trị thương để trị liệu xương gãy tái sinh, lại bôi lên thuốc trị thương sinh cơ, chỉ là cơn đau truyền đến vẫn khó có thể chịu đựng.
Mà phía sau hắn, một con phi cương đang lấy thuốc trị thương từ trong bình thuốc ra, thoa lên cổ một phi cương bị Tần Mục cắt cổ, sau đó nắm đầu phi cương lên, đặt lên cái cổ đã thoa thuốc.
Con phi cương kia quơ quơ đầu, rắc rắc vang vọng, tuy nhiên đầu của nó bị lắp ngược, mặt hướng ra phía sau.
Phi cương "trị liệu" cho nó dường như không phát hiện, đi đến một con phi cương chia làm hai nửa kia, nhấc thân thể nó lên, bôi thuốc mỡ tanh hôi.
Mặc dù những phi cương này bị chặt đầu, hoặc bị chia làm hai nửa, vậy mà cũng sẽ không "chết" đi, chỉ cần dùng thuốc mỡ của Thi Tiên giáo bôi lên, nối liền chi đứt, càng còn có thể nhảy nhót tưng bừng, thực sự là ngạc nhiên.
Thi Tiên giáo quen chơi đùa với thi thể, quả thật có chỗ độc đáo riêng.
Đột nhiên, tiếng xé gió truyền đến, từng tên từng tên đệ tử Thi Tiên giáo bước nhanh tới bên người Hạ Ẩn, một nữ đệ tử trong đó kinh ngạc nói: "Hạ Ẩn sư huynh, người bị thương? Tên tiểu tử kia rất mạnh sao?"
"Không mạnh."
Sắc mặt Hạ Ẩn tái xanh, cắn răng nói: "Hắn nhiều nhất là cảnh giới Ngũ Diệu, thế nhưng tu vi không tệ, hơn nữa thân pháp rất là kỳ lạ, tinh thông Khống Kiếm thuật và pháp thuật. Hắn có một thanh kiếm báu, vỏ kiếm có thể tự động thu hồi kiếm bay ra, hơn nữa thanh kiếm này cực kỳ sắc bén, phi cương của ta căn bản không ngăn được! Thương thế của hắn cũng không nhẹ, hiện tại hẳn là trốn không xa!"
Đông đảo đệ tử Thi Tiên giáo lấy làm kinh hãi, nữ đệ tử kia nói: "Tinh thông Khống Kiếm thuật và pháp thuật, như vậy trên chiến kỹ nhất định không có bao nhiêu trình độ. Chúng ta đuổi theo, bắt hắn lại, giao cho chưởng giáo xử lý!"
Hơn mười vị đệ tử Thi Tiên giáo nhanh chóng rời đi.
Hạ Ẩn đứng dậy, đang muốn chạy theo, đột nhiên lại có một bóng người bay tới, Hạ Ẩn nhìn thấy khuôn mặt người này liền lấy làm kinh hãi, vội vàng khom người, nói: "Kiều sư thúc!"
Vị Kiều sư thúc kia cau mày nói: "Vẫn chưa bắt được tiểu tử giết con trai chưởng giáo, ngược lại ngươi còn bị hắn làm tổn thương, Hạ Ẩn, ngươi thật có bản lĩnh."
Hạ Ẩn xấu hổ, nói: "Kiều sư thúc, chưởng giáo... "
"Chưởng giáo đã biết việc này, cực kỳ tức giận, tuy nhiên hiện tại ông ta còn đang ổn định thế cuộc, dẹp yên rối loạn trong thành."
Kiều sư thúc nói: "Quốc sư Duyên Khang bị trọng thương, vô số hào kiệt trong thiên hạ nhân cơ hội khởi sự, chém giết kẻ phản bội, giữ vững triều cương, lần này Thi Tiên giáo ta xuất ra danh tiếng, trước tiên gạt bỏ phe cánh của quốc sư Duyên Khang, chiếm lĩnh huyện thành Đê Giang. Huyện Đê Giang là thế lực của Thi Tiên giáo ta, căn cơ nhất định phải ổn định, một lưới bắt sạch dư đảng của quốc sư! Tuy chưởng giáo rất đau lòng, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng."
Hạ Ẩn xưng phải, nói: "Kính xin Kiều sư thúc đuổi theo mấy vị sư đệ sư muội kia. Tuy tên kia tuổi không lớn, thế nhưng trong tay có một thanh kiếm sắc bén có thể hóa thành Ngư Long... "
Kiều sư thúc kinh ngạc: "Kiếm sắc hóa thành Ngư Long? Cụ thể là hình dạng gì? Ngươi nói tỉ mỉ xem!"
Hạ Ẩn miêu tả lại Thiếu Bảo kiếm và vỏ kiếm quái lạ kia một hồi, Kiều sư thúc giật mình trong lòng, thất thanh nói: "Đây là bội kiếm của quan nhất phẩm triều đình, là bảo vật cao cấp nhất trên đời này! Thi Tiên giáo ta cũng không có bảo vật lợi hại như vậy! Báu vật cỡ này, làm sao sẽ xuất hiện trên người thiếu niên này? Lẽ nào hắn là con cháu của một vị quan to nhất phẩm nào đó trong triều đình?"
Ánh mắt của hắn lấp lóe, cười nói: "Thanh kiếm này không tầm thường, chính là trời muốn giáo ta hưng thịnh, đưa đến bội kiếm nhất phẩm! Ta đi đoạt thanh kiếm này lại!" Dứt lời, lắc mình rời đi.
Hạ Ẩn cau mày, thầm nghĩ: "Bội kiếm của quan to nhất phẩm? Đây là bảo vật tượng trưng cho thân phận địa vị tại triều đình, làm sao quan nhất phẩm sẽ giao bội kiếm triều đình cho con cháu của mình? Kiều sư thúc suy tính có chút không được chu đáo... Vẫn là mau chóng hồi bẩm chuyện này cho chưởng giáo!"
Hắn vội vàng chạy về hướng huyện thành Đê Giang.
Kiều sư thúc lần theo dấu chân Tần Mục và đệ tử Thi Tiên giáo lưu lại truy tìm, đột nhiên, hắn khẽ cau mày, nhìn thấy một bộ thi thể, thi thể của đệ tử Thi Tiên giáo.
Yết hầu của đệ tử Thi Tiên giáo này có một tia máu, ngoài ra không còn thương tích gì, bên cạnh cũng không có vết máu, từ vết thương đến xem hẳn là bị mũi kiếm quẹt qua cổ họng, cắt vỡ hai mạch máu lớn của yết hầu.
Mà từ góc độ xuất kiếm đến xem, tên đệ tử Thi Tiên giáo này hẳn là chân đạp giấy vàng bay đi, bị người đánh lén từ sau lưng, còn chưa phản ứng lại liền bị bảo kiếm xẹt qua yết hầu.
Tuy nhiên kỳ quái chính là, gần đó không có vết máu.
Kiều sư thúc cau mày, điều này chỉ có thể nói rõ tên đệ tử này không phải chết ở đây, mà là phi hành trên không trung một quãng thời gian, mới bị bỏ lại.
Máu của hắn, trên không trung cũng đã mất sạch.
Điều này có nghĩa gì?
Mang ý nghĩa là thiếu niên giết hắn là đứng sau lưng hắn!
Tên đệ tử này hẳn là chân đạp giấy vàng chạy về phía trước, tìm kiếm tung tích của Tần Mục, mà thiếu niên kia lại lặng yên không một hơi thở xuất hiện ở sau người hắn, một chiêu kiếm xẹt qua cổ hắn, sau đó thân thể kề sát phía sau hắn, điều khiển hộp kiếm của hắn, bên trong hộp kiếm không ngừng có giấy vàng bay ra, rải về phía trước.
Thiếu niên này đồng thời khống chế thi thể đệ tử Thi Tiên giáo không ngừng đi về phía trước, trông như còn sống vậy, đuổi theo những đệ tử Thi Tiên giáo khác.
"Đây là Khống Thi thuật!"
Kiều sư thúc hơi thay đổi sắc mặt: "Thiếu niên này cũng biết điều khiển thi thể! Đệ tử giáo ta nguy hiểm rồi! Tuy nhiên nói đi nói lại, trong triều đình Duyên Khang thật giống như không có quan nhất phẩm nào am hiểu điều khiển thi thể, thiếu niên này có lai lịch ra sao? Từ nơi nào học được pháp môn khống thi?"
Hiện tại là đêm khuya, trời sắp sang canh ba, mặc dù vẫn còn ánh trăng, nhưng nhìn không rõ lắm cũng xem không được xa lắm.
Kiều sư thúc có thể tưởng tượng ra được, đương nhiên là Tần Mục nhân lúc bóng đêm, khống chế thi thể đệ tử Thi Tiên giáo, lúc hắn đến gần đệ tử Thi Tiên giáo khác thì đương nhiên đối phương khó có phòng bị, đến khi có thể thấy rõ thì chỉ sợ đã không kịp né tránh kiếm của hắn!
Trên đời này, ngoại trừ phương pháp khống thi của Thi Tiên giáo, tà giáo ma giáo khác cũng có, chỉ là pháp thuật của mỗi phái có sự khác biệt.
Có thể nói Thi Tiên giáo là kiệt xuất trong đạo khống thi, dưỡng thi, chỉ là danh tiếng nghe không hay lắm.
Mà từ pháp môn khống thi của Tần Mục đến xem, chỉ sợ cũng cực kỳ không tầm thường. Có thể sau khi giết chết đệ tử Thi Tiên giáo rồi khống chế thi thể đối phương, để trông tựa như vẫn còn sống, khiến cho đệ tử Thi Tiên giáo hắn xem không ra bất kỳ kẽ hở, loại khống thi thuật này cực kỳ hiếm thấy.
"Có chút giống khống thi đại pháp của Thiên Ma giáo... "
Kiều sư thúc tiếp tục đuổi tới trước, cũng không lâu lắm liền nhìn thấy thi thể thứ hai, sau đó là thi thể thứ ba, thi thể thứ tư...
Khóe mắt của hắn nhảy nhảy khi nhìn thấy bộ thi thể thứ bảy, bộ thi thể này không có da người, da người bị lột ra, thế nhưng lại không có vết máu, mặc dù bị lột da, nhưng không có một dòng máu chảy ra.
Kiều sư thúc thay đổi sắc mặt, thở hắt một hơi: "Tạo Hóa Thiên Ma công! Thiếu niên này, là đệ tử của Thiên Ma giáo!"
Thi thể đã không nhận ra là ai, nói cách khác, Tần Mục hiện tại có thể sẽ là bất kỳ ai trong đám đệ tử đang truy kích!
Trong mắt Kiều sư thúc loé ra một tia sáng hung ác, tiếp tục đuổi theo, cũng không lâu lắm hắn gặp phải mấy tên đệ tử Thi Tiên giáo, mấy người này làm thành một đoàn, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía, thấy hắn đến, mấy người đều là thở phào nhẹ nhõm.
Một tên đệ tử trong đó kêu lên: "Kiều sư thúc... "
Kiều sư thúc bấm tay gảy liên tục, từng cây từng cây châm nhỏ như lông trâu bay ra, nhanh như tia chớp bắn vào mi tâm mấy tên đệ tử này!
Ánh mắt mấy người này lập tức dại ra, hồn phách nhanh chóng biến mất, miệng sùi bọt mép.
Châm này của Kiều sư thúc chính là linh binh, gọi là Lục Thi châm, chỉ cần trúng châm, thì hồn phách sẽ tan rã, biến thành xác chết biết đi, có thể xác không có linh hồn, Đại La thần tiên cũng không cứu được!
Một vị nữ đệ tử lắp bắp nói: "Kiều sư thúc, tại sao... "
Kiều sư thúc nhanh chóng đi quanh, kiểm tra thân thể mấy tên đệ tử Thi Tiên giáo này, khẽ cau mày.
Hắn không có phát hiện Tần Mục!
Nếu Tần Mục nắm giữ Tạo Hóa Thiên Ma công của Thiên Ma giáo, lột da, hóa thành dáng dấp của đệ tử Thi Tiên giáo, da dẻ hẳn là có một viền màu hồng, mà trên người mấy tên đệ tử đều không có đường màu hồng đó!
Điều này nói rõ Tần Mục không ở bên trong!
"Thôi chết, trúng kế rồi! Giết sai người."
Khóe mắt Kiều sư thúc nhảy nhảy, nhìn một chút thi thể mấy đệ tử Thi Tiên giáo này, yên lặng tính toán: "Nếu giữ lại thi thể của bọn chúng thì chỉ sợ sẽ bị chưởng giáo và mấy lão quỷ khác phát hiện, vẫn là hủy thi diệt tích cho chắc."
Hắn gảy gảy móng tay, bột phấn giấu trong móng tay bay ra, rơi vào trên người mấy người này, lập tức máu thịt của mấy tên đệ tử Thi Tiên giáo này tan rã, ngay cả xương và đồ đạc trên người đều bị hòa tan, đã biến thành từng bãi từng bãi nước mủ.
Kiều sư thúc thở phào một cái, híp mắt đánh giá bốn phía, không có phát hiện tung tích của Tần Mục, đột nhiên thân thể lắc lắc, vô số điểm đỏ từ đạo bào của hắn ào ào ào bay ra, lại là lên tới hàng ngàn, hàng vạn con thi 蟞.
Những con thi 蟞 này đập cánh bay đi bốn phương tám hướng. Mặt trăng lặn xuống phía tây, phương đông trở nên sáng sủa, bầy thi 蟞 màu đỏ bay trên không trung,như là đóm đóm bập bềnh ngoài đồng trước khi mặt trời mọc.
"Bội kiếm của quan nhất phẩm, đưa ra làm bảo vật trấn giáo cũng đầy đủ."
Kiều sư thúc ngẩng đầu, nhìn một chút ánh bình minh phương đông, lẩm bẩm nói: "Chưởng giáo vẫn ngồi trên vị trí này, cũng nên nhích mông rồi... "
Đại Khư, Tàn Lão thôn.
"Mục nhi, nên rời giường ăn cơm, làm sao giờ còn ngủ?"
Tư bà bà vừa nói xong lời này, không khỏi ngẩn ngơ, Tần Mục đi xa mới mấy ngày, trong mấy ngày này mỗi lần bà làm cơm đều làm thêm một phần, sau đó gọi Tần Mục tới dùng cơm, mỗi lần đều quên rằng Tần Mục đã rời thôn.
Tư bà bà thở dài, một mình yên lặng ăn xong điểm tâm, ném chén bát qua một bên, cũng không cọ rửa, ngồi bên cạnh bàn yên lặng xuất thần.
Đột nhiên, tiểu lão thái bà đứng dậy, nhón chân đi vào gian phòng, thu thập một phen, cắp rổ nhón bàn chân nhỏ đi ra khỏi phòng, rồi ra khỏi thôn.
Cổng thôn, dược sư và trưởng thôn còn đang uống trà, thản nhiên tự tại.
Tư bà bà làm như không thấy hai người, xách rổ đi ra phía ngoài.
"Tư lão thái bà, muốn rời thôn cũng không nói một tiếng sao?" Trưởng thôn chầm chậm nói.