Trâu già tiếp tục đi, cười nhạo nói:
- Những người viễn cổ này cũng không phải chưa từng gặp qua người chết, nói nhao nhao khiến đầu ta cũng muốn nổ tung... Ngự Thiên Tôn chết? Ngự Thiên Tôn chết!
Hắn không nhịn được rống lên một tiếng. Hắn không còn chú ý tới chuyện phải đi gọi đám người Tần Mục và Khai Hoàng nữa, bản thân vội vàng lao ra khỏi Phong Hoa lâu. Chỉ thấy, phía bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào náo động không hề ngừng lại, còn có vài người đang lớn tiếng gào khóc, có vài người lại thật thà đứng ở nơi đó, có vài người lại đang chạy đi hỏi thăm những người khác. Sau khi xác định được tin tức, bọn họ giống như bị rút đi hết sức lực, ngồi dưới đất, không ngừng suy nghĩ tới mức xuất thần.
Trong lòng trâu già cũng cảm giác hoảng loạn vô cùng. Hắn cảm giác được, các vị tiên hiền viễn cổ đi đến đây tu họp dường như chỉ trong thoáng chốc đã mất đi người tâm phúc, mất đi chỗ dựa.
Hắn ngơ ngác nhìn đám người ở bên ngoài hốt hoảng kêu gào ầm ĩ. Ở thời điểm Ngự Thiên Tôn còn sống, nơi này chính là một địa phương đang tiến vào trong cải các, bước vào thịnh thế. Nhưng khi tin tức Ngự Thiên Tôn tử vong vừa truyền tới, mọi người thoáng cái lại biến thành những con ruồi không có đầu bay loạn khắp nơi.
Một tiền đồ sắp tiến đến thịnh thế, trong lúc bất chợt lại trở nên ảm đạm xuống.
Người đứng đầu vĩ đại đột ngột tử vong chính là công kích cực lớn đối với những người trong thời đại này.
Trong lòng của con trâu già cũng cảm thấy mơ hồ không thể hiểu nổi:
- Tại sao lại chết rồi? Thế nào lại chết như vậy? Không thể nào đâu? Chắc đây chỉ là lời nói đùa? Trò đùa này khó tránh khỏi hơi quá rồi...
Sau lưng của hắn có tiếng bước chân truyền đến. Tần Mục, Khai Hoàng và Lăng Thiên Tôn đã đi tới. Trên mặt của ba người bọn họ cũng lộ ra một sự mờ mịt. Khi còn ở trong lâu vũ, bọn họ nghe đến bên ngoài có tiếng khóc ầm ĩ vọng vào. Tin tức Ngự Thiên Tôn tử vong cũng mang tới cho bọn họ một trùng kích không thể nào tưởng tượng nổi.
Tần Mục cùng Khai Hoàng là người xuyên qua đến thời đại này, bọn họ tiếp xúc với Ngự Thiên Tôn rất ít, cũng chỉ mới bàn luận qua một lần, nhưng đối với người này, bọn họ đều có cảm nhận đánh giá không tệ.
Trong lòng bọn họ đều đặc biệt kính trọng Ngự Thiên Tôn. Cả hai người đều cho rằng đây chính là một vị đứng đầu viễn cổ, sẽ mở ra cho các sinh linh của hậu thiên một thời đại mới.
Bọn họ có đánh giá cực cao đối vưới Ngự Thiên Tôn, nhưng một tồn tại đứng đầu như vậy đang lúc tuổi trẻ chờ đợi thi triển ra hoài bão của cả cuộc đời lại đột nhiên chết đi như vậy. Điều này khiến cho Tần Mục cùng Khai Hoàng đều cảm thấy không có cách nào tiếp nhận được.
Lăng Thiên Tôn càng không có cách nào tiếp nhận được.
Tần Mục và Khai Hoàng tiếp xúc với Ngự Thiên Tôn không nhiều, nàng lại là người nghe lời đồn đại của Ngự Thiên Tôn để lớn lên, sau đó nàng lại gặp được Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn giống như là huynh trưởng luôn chiếu cố chăm sóc cho nàng, hắn cũng rất nhiều lần cổ vũ nàng.
Sau khi nàng mở lục hợp thần tàng, lại chuyển hướng nghiên cứu về vấn đề thời gian không tồn tại, nàng muốn nghiên cứu ra thần thông để chứng minh về điểm này, tuy nói Ngự Thiên Tôn không cho rằng nghiên cứu của nàng có thể thành công, nói nàng đi lệch đường, nhưng hắn vẫn luôn đối xử với nàng vô cùng tốt.
Ngự Thiên Tôn chết chính là công kích rất lớn đối với nàng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, lảo đảo chạy về phía trước, Tần Mục khẽ nói:
- Đuổi theo nàng, đi xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra!
Ba người lập tức đuổi theo Lăng Thiên Tôn, phía trước là đám người đông nghìn nghịt, khắp nơi trong biệt cung đều là người, mọi người đều đang cực kỳ bi ai, trên bầu trời còn có vài Bán Thần đang nhìn xuống.
- Ngự Thiên Tôn làm sao có thể đột nhiên tử vong như vậy được?
Khai Hoàng khẽ nói:
- Tồn tại giống như hắn vậy, thần thông giả sẽ không giết được hắn. Trừ khi là có Bán Thần hoặc Cổ Thần ra tay, mới có khả năng dồn hắn vào chỗ chết?
Tần Mục lại nghĩ tới một chuyện khác, hắn suy tư nói:
- Vì sao lại giết chết Ngự Thiên Tôn trước khi hắn công bố ra phương pháp thành thần? Giết hắn cũng không phải là vì diệt trừ hắn, mà là muốn loại trừ đi phương pháp thành thần!
Ở bên cạnh, con trâu già nói nhỏ:
- Ngự Thiên Tôn có khả năng là giả về chết hay không? Nếu như hắn giả vờ chết, lại có thể kích động mâu thuẫn giữa Bán Thần, sinh linh hậu thiên cùng với Thiên Đình...
Tần Mục và Khai Hoàng cùng nhau lắc đầu.
Con trâu già vẫn cảm thấy không thể nào hiểu được.
Tần Mục giải thích:
- Giả chết ở trước mặt Thiên Đình là chuyện không có bất kỳ ý nghĩa gì cả. Có Thổ Bá và Thiên Công ở đây, hắn căn bản không có cách nào giả chết được. Hồn phách của hắn không có cách nào nhảy ra khỏi sự khống chế của U Đô, hắn cũng tránh không khỏi sự nhận biết của Thiên Công. Hắn là... chết thật sự.
Khai Hoàng nói:
- Hơn nữa, nếu như hắn muốn kích động mâu thuẫn giữa Bán Thần và sinh linh hậu thiên cùng Cổ Thần, hắn cũng không cần giả chết. Hắn chắc hẳn phải chờ truyền ra phương pháp thành thần xong đã. Sau khi truyền ra phương pháp thành thần này, giữa thần mới cùng Cổ Thần mới phát sinh ra mâu thuẫn, mâu thuẫn nhất định sẽ được tích lũy theo tháng ngày càng lúc càng nhiều. Điều này liên lụy đến vấn đề phân chia lợi ích, thần mới sẽ muốn càng nhiều lợi ích hơn, Cổ Thần không lại muốn phân chia lợi ích của mình, mâu thuẫn cứ tự nhiên sẽ phát sinh như vậy. Hắn là một người thông minh như thế, không cần mượn thủ đoạn giả chết này. Hơn nữa, nếu hắn giả chết...
Hắn không có nói tiếp, hiển nhiên trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Tần Mục lại hoàn toàn không có lo lắng này, nói tiếp lời của hắn:
- Hơn nữa, nếu như hắn giả chết, không thể nghi ngờ sẽ giao ra vị trí của người đứng đầu này cho người khác. Hắn sẽ không đi làm loại chuyện làm giá áo cho người khác như vậy đâu.
Khai Hoàng liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng càng cảm thấy lo lắng buồn phiền, khẽ nói:
- Chúng ta dù sao cũng là khách từ bên ngoài đến, không nên dính dáng quá sâu cùng với thời đại này. Mới chỉ đi tới thời đại này có mấy ngày, nhưng ta đã cảm giác được mạch nước ngầm ở đây đang cuộn trào mãnh liệt, sát cơ luôn mai phục ở khắp nơi.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Khi chúng ta đi vào trong thời gian này, chúng ta chính là chuyện đã phát sinh trong quá khứ, bất kể chúng ta làm ra chuyện gì, đợi đến khi chúng ta quay về đến hiện tại, chúng ta lại sẽ phát hiện ra, những chuyện chúng ta làm đều là lịch sử đã phát sinh.
Trên trán của Khai Hoàng lập tức nổi lên từng sợi gân xanh, tiếng nói của hắn cũng có phần khàn khàn:
- Ngươi lại muốn làm loạn sao? Ngươi nhất định phải ép hạ sát thủ đối với ngươi mới được hay sao?
Trâu già không biết bọn họ đang nói cái gì, trong lòng hắn cảm thấy buồn bực.
Nhưng trong lòng Tần Mục và Khai Hoàng lại biết rất rõ ràng, chuyện giá áo, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt mà bọn họ vừa nói ra, thật ra cũng có phần ám chỉ.
Bọn họ ám chỉ chính là sau khi Ngự Thiên Tôn chết, người nào nhận được lợi ích lớn nhất.
Người đứng đầu chết đi, người tiếp nhận vị trí đứng đầu của Ngự Thiên Tôn chính là người nhận được lợi ích lớn nhất.
Người chủ trương cải cách đã chết, không có con đường thành thần nữa, Cổ Thần sẽ là người nhận được lợi ích lớn nhất.
Mấy ngày nay, Ngự Thiên Tôn vẫn luôn bận rộn ngược xuôi, vừa muốn mời mọi người tới tây gặp mặt, lại phối hợp với Bán Thần cùng sinh linh hậu thiên, lại muốn chuẩn bị thế lực trong Thiên Đình, có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.
Hắn ở tại Man Hồi Lang Các trong Dao Trì Tiểu Trúc, lúc này bên ngoài Man Hồi Lang Các đã đông nghịt người, Hỏa Thiên Tôn cùng Âm Thiên Tử đang thủ ở trước cửa, vẻ mặt của Hỏa Thiên Tôn đầy bi thương căm phẫn, trợn tròn hai mắt nhìn lướt qua mọi người, nghiêm cấm những người khác tiến lên.
Lăng Thiên Tôn chen lên, giọng nói của nàng khàn giọng nói:
- Thật vậy sao?
Hỏa Thiên Tôn nghẹn ngào, gật đầu, nói:
- Bọn họ đều ở bên trong, U Thiên Tôn đang cố gắng chiêu hồn cho hắn, xem có thể cứu sống hắn hay không. Hạo Thiên Tôn đã báo cáo với bệ hạ, muốn mời Thổ Bá trả lại hồn phách của hắn...
Tần Mục nhìn về phía Âm Thiên Tử, Âm Thiên Tử đứng ở nơi đó, hai mắt vô thần, có chút mờ mịt, suy nghĩ xuất thần.
Con ngươi của hắn đột nhiên lại co lại kịch liệt, nhìn chằm chằm vào hai tay của mình, hai giọt lệ rơi xuống đó.
Lăng Thiên Tôn nhảy vào trong Man Hồi Lang Các, Tần Mục, Khai Hoàng và trâu xanh cũng dự định tiến vào Man Hồi Lang Các, Hỏa Thiên Tôn lại giơ tay lên ngăng cả. Âm Thiên Tử đã hoàn hồn lại, cũng vội vàng giơ tay lên ngăn cản, áy náy nói:
- Tần huynh, Mục huynh, Ngự Thiên Tôn bị giết hại ở bên trong, các ngươi không thể đi vào...
- Hỏa Thiên Tôn, để cho bọn họ tiến đến.
Giọng nói của Lăng Thiên Tôn truyền đến:
- Thành tựu thần thông đạo pháp của bọn họ rất cao, nói không chừng có thể nhìn ra chút đầu mối gì!
Hỏa Thiên Tôn do dự, buông cánh tay ra, đôi mắt của hắn ửng đỏ nhìn về phía Tần Mục nói:
- Nếu như ngươi có thể tìm ra đầu mối gì, ta lại không hận ngươi nữa.
Tần Mục khẽ gật đầu, nói:
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Bọn họ đi vào Man Hồi Lang Các, Man Hồi Lang Các là hòn đảo được xây ở trên hồ nước, phía dưới là mặt hồ nổi sóng lớn, ở đây rất thanh nhã.
Bởi vì địa phương này là nơi ở của Đế hậu cho nên Man Hồi Lang Các cũng hơn hơn nhiều so với các kiến trúc bình thường, bên trong rất rộng rãi.
Ba người Tần Mục đi vào bên trong gian lầu các này, nhìn thấy được trên mặt đất có đầy những vết máu, bệ cửa sổ ở đây đã bị nổ tung, trên vách tường còn có dấu vết của thần thông lưu lại. Thi thể của Ngự Thiên Tôn lại ngồi ở dưới bệ cửa sổ, dựa vào song cửa, đầu của hắn rũ xuống, hai tay, hai chân không có lực.
Hạo Thiên Tôn, Vân Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn, U Thiên Tôn đều ở trong này, Hạo Thiên Tôn dắt một thần khuyển. Con thần khuyển này lại đang ngửi loạn khắp nơi.
U Thiên Tôn giơ bàn tay lên, nguyên khí tuôn ra, nâng thi thể của Ngự Thiên Tôn lên trên không trung, cách mặt đất khoảng ba thước.
Chiếc mặt nạ quỷ phía sau đầu của người thiếu niên này đang khóc, nhưng biểu tình của U Thiên Tôn lại vẫn trước sau như một.
Tần Mục nhìn về phía Ngự Thiên Tôn đang nhẹ nhàng lơ lửng ở trên không trung, xương cốt của hắn trên cơ bản đã hoàn toàn bị gãy nát, không có một khúc xương nào còn có thể hoàn chỉnh, hẳn là đã bị người ta ra tay đập nát xương cốt của hắn, khiến cho hắn nhẹ nhàng lơ lửng ở trên không trung, hiện ra một loại cảm giác bất lực vô cùng quỷ dị.
- Từ ngoại thương lại thấy được, cũng không phải chỉ có một người đã công kích hắn.
Tần Mục đi xung quanh Ngự Thiên Tôn, cẩn thận kiểm tra vết thương, hắn cũng không tới quá gần, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy rõ ràng những vết thương ở trên người của Ngự Thiên Tôn.
- Nhưng vết thương trí mạng cũng không phải là do xương cốt gãy nát gây ra. Vết thương trí mạng này là đến từ giữa lưng hắn. Đã có người từ phía sau lưng của hắn đột nhiên ra tay, khiến cho hắn bị tổn thương nặng nề.
Tần Mục chậm rãi di chuyển vòng quanh, trong đầu hắn đã hình thành ra một bức tranh, người kia ở sau lưng Ngự Thiên Tôn đột nhiên ra tay, bởi vì e sợ sẽ lưu lại vết tích, hắn không có dùng thần thông sở trường nhất của mình, mà hắn sử dụng chính là lực lượng thân thể đơn thuần.
Thời điểm đánh ra đòn thứ nhất, hắn lợi dụng lực lượng vô cùng khủng khiếp của bản thân đánh nát trái tim của Ngự Thiên Tôn, sau đó hắn né tránh đòn phản kích của Ngự Thiên Tôn, lấy thủ đoạn vô cùng nhanh chóng chạy xoay quanh người của Ngự Thiên Tôn!
Hắn liên tục sử dụng công kích thân thể, giống như một cái búa lớn hung hăng đập vào các nơi trên thân thể của Ngự Thiên Tôn, khiến cho từng đoạn xương của Ngự Thiên Tôn đều bị đập gãy!
- Ấn ký thần thông ở trên vách tường của Man Hồi Lang Các đều là thần thông của Ngự Thiên Tôn.
Tần Mục nhìn về phía trên vách tường. Chắc hẳn Ngự Thiên Tôn vô cùng tín nhiệm người kia vô, cho nên đối phương mới có cơ hội có thể tập kích bất ngờ được hắn.
Hơn nữa thực lực cà tu vi của hai người cũng không chênh lệch là bao nhiêu. Tu vi của Ngự Thiên Tôn mặc dù mạnh hơn đối phương, nhưng đối phương có thân thể hẳn phải mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn ở dưới tình trạng trái tim đã bị nghiền nát triển khai ra phản kích, nhưng đã bị đối phương tới gần người.
Bị một cường giả với trường pháp chiến kỹ tới gần người là một chuyện kinh khủng tới mức nào?
Bản thân Tần Mục lại là người tu luyện về chiến kỹ, cho nến hắn biết rất rõ ràng về điểm này.
- Chỉ có điều, nếu thật sự muốn tính mạng của Ngự Thiên Tôn, cũng không phải là thương thế trên thân thể.
Tâm niệm của Tần Mục chợt thoáng động, một giọt máu tươi bay tới, con ngươi của hắn xuất hiện từng tầng xoay tròn, trực tiếp mở ra bát trọng thiên, thần huyết trong Ngự Thiên Tôn dẫn theo mấy phù văn thần thông rất nhỏ, rất nhanh đã lại tan biến đi.
Đây chính là dấu vết thần thông do đối phương lưu lại.
- Trên thân thể của Ngự Thiên Tôn không có vết tích của pháp thuật thần thông, nhưng trong máu lại có phù văn thần thông, điều này đã nói rõ đối phương vẫn vận dụng thần thông, nhưng thần thông của hắn không phải là nhằm vào thân thể của Ngự Thiên Tôn. Như vậy thần thông của hắn là nhằm vào cái gì?
Đột nhiên, ngôn ngữ U Đô tối nghĩa truyền đến, trong lòng Tần Mục thoáng động, nhìn về phía U Thiên Tôn.
Người thiếu niên kia đang phát động thần thông của U Đô, niệm ra những ngôn ngữ U Đô vô cùng cổ xưa, cố gắng gọi hồn cho Ngự Thiên Tôn, gọi hồn phách của hắn từ trong U Đô đi.
Ngôn ngữ U Đô của hắn đã rất không tệ, nhưng rơi vào trong tai Tần Mục lại có chút không đủ, dù sao hiện tại U Thiên Tôn còn chưa từng tiến vào U Đô, còn chưa trở thành Thiên Tề Nhân Thánh Vương trong hậu thế kia.
Đôi mắt của U Thiên Tôn đỏ như máu, ngôn ngữ U Đô trong miệng hắn lại càng lúc càng hỗn laonj, cho dù sắc mặt của hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại có sóng lớn đang điên cuồng dâng lên, không ngừng phun trào.
Lòng rối loạn của hắn, hơn nữa thành tựu của hắn vẫn quá kém, cho dù tâm tư hắn có không loạn hắn cũng không có cách nào triệu hồi được hồn phách của Ngự Thiên Tôn từ U Đô trở về.
- Ta vẫn không thể làm được...
U Thiên Tôn đột nhiên nôn ra máu, hắn quỳ ở trên mặt đất, thân thể giống như là co quắp lại, trong cổ họng của hắn phát ra những âm thanh ô ô, nhưng hắn vẫn cố gắng cắn chặt hàm răng.
- Ta vẫn không làm được!
Toàn thân hắn cuộn lại thành một đông, không ngừng run rẩy, giọng điệu nghẹn ngào nói:
- Ta vẫn không thể nào làm được, ta không thể nào cứu được mẫu thân, cũng không thể nào cứu được đại ca ca, ta vẫn là không làm được...
Hắn đối với bất kỳ người nào đều rất lạnh nhạt, cho dù là Ngự Thiên Tôn, hắn cũng hoàn toàn không có mặt mũi, nhưng từ khi mẫu thân bệnh nặng, vẫn là Ngự Thiên Tôn chiếu cố, chăm sóc cho hắn.
Hắn đã sớm xem Ngự Thiên Tôn trở thành người thân duy nhất của mình ở trên đời này.
Nhưng vào lúc này, trong đầu của hắn vang lên một giọng ôn hòa:
- Ta nói, ngươi đọc.
Trong lòng của U Thiên Tôn thầm cả kinh, hắn chỉ nghe giọng nói trong đầu kia lại chậm rãi vang lên, đó là ngôn ngữ U Đô vô cùng cổ xưa lại vô cùng thuần khiết, ở trong đó trình bày đạo pháp hồn phách không phải là đạo lý lớn nhưng lại thâm ảo như vậy, lại huyền diệu như vậy. Trong thoáng chốc, hắn có cảm tưởng dường như đó chính là Thổ Bá tự mình hạ xuống.
U Thiên Tôn lại đứng lên, theo giọng nói kia niệm ra ngôn ngữ U Đô, xung quanh có ma khí của U Đô không ngừng cuồn cuộn tràn đến, trên mặt đất của Man Hồi Lang Các đột nhiên biến thành một mảnh tối tăm, lộ ra một thời không thâm thúy.
Nơi đó chính là U Đô.
Giọng nói của hắn truyền khắp U Đô, tìm kiếm hồn phách của Ngự Thiên Tôn.
Trong Man Hồi Lang Các, trong mắt mọi người đều nhìn thấy, lúc này U Thiên Tôn không còn giống như là một người thiếu niên nữa. Lúc này, hắn giống như là một vị thần chỉ nắm quy tắc của U Đô trong tay, hô hoán cho vong hồn trở về!
Trong lòng Khai Hoàng thoáng động, hắn quay đầu nhìn sang Tần Mục bên cạnh. Trong giây lát, hắn cảm nhận được sóng tinh thần của Tần Mục, đó là một loại liên hệ tinh thần kỳ diệu.
Hắn có thể cảm thấy được tinh thần của Tần Mục đang liên kết cùng với U Thiên Tôn!
Vừa rồi, đạo pháp thần thông của U Thiên Tôn vẫn rất thô sơ, không có cách nào khai thông được với U Đô. Nhưng bây giờ, không ngờ U Thiên Tôn lại có thể khiến cho âm thanh của mình truyền khắp U Đô, hiển nhiên đây không phải là tác dụng của U Thiên Tôn. Đây rõ ràng là Tần Mục đang âm thầm truyền thụ cho hắn một loại thần thông U Đô cao thâm nào đó!
- Ngay cả thần thông U Đô, hắn cũng có thể hiểu được. Vậy hắn còn có cái gì không biết nữa sao?
Khai Hoàng vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên trong bóng tối có một cánh cửa chậm rãi dâng lên, một cánh cửa Thừa Thiên đứng vững ở bên trong lầu các, tản ra ma khí nặng nề.
Sau một lúc lâu, Tần Mục thở dài, chặt đứt liên hệ tinh thần cùng U Thiên Tôn.
- Hồn phách của Ngự Thiên Tôn không có ở U Đô. Hắn... đã hồn phi phách tán. Ta biết thần thông của người giết chết hắn dùng để làm gì.
Trong lòng hắn buồn bã:
- Chính là dùng để phá hủy linh hồn của hắn.
U Thiên Tôn đột nhiên quát to một tiếng, giống như một con dã thú đè thấp tiếng gào thét, sau đó hắn lại gào thét, lại ngã xuống đất co giật, phun bọt mép.
Tần Mục tiến lên, ngón tay vội vàng điểm xuống, giúp cho hắn có thể ổn định lại thần hồn. Sau đó, Tần Mục đỡ hắn dậy, để cho hắn ngồi ở cạnh cửa.
- Cám ơn ngươi...
U Thiên Tôn nắm lấy hắn lạir, kinh ngạc nhìn ra phía hồ nước ở bên ngoài cửa, khẽ nói.
Tần Mục giật mình.
U Thiên Tôn ngẩng đầu, sững sờ nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn:
- Cám ơn ngươi.
Bên trong Man Hồi Lang Các, giọng nói của Hạo Thiên Tôn truyền đến, nói:
- Ngự Thiên Tôn đã chết, hiện tại Dao Trì thịnh hội phải làm thế nào đây?
Khai Hoàng đi tới phía sau lưng của Tần Mục, khẽ nói:
- Lần thịnh hội này, ai truyền phương pháp thành thần đi, người đó chính là hung thủ.
Tần Mục chậm rãi ưỡn thẳng lưng, giọng nói của Hạo Thiên Tôn truyền đến:
- Mấy ngày trước, Ngự Thiên Tôn đã truyền phương pháp thành thần cho ta, cho dù bản thân hắn gặp phải bất hạnh, nhưng đạo của hắn còn có thể lưu truyền xuống, vẫn sẽ phát dương quang đại!
Mà lúc này, khóe mắt của Tần Mục run rẩy, lại run rẩy, hắn chật vật quay đầu đi.
Một bàn tay ấn ở trên bả vai của hắn, bàn tay cường tráng, có lực.
Khai Hoàng hạ thấp giọng nói với hắn:
- Chuyện này không có liên quan gì với chúng ta!
- Thế gian này chẳng lẽ không có chính nghĩa nữa sao?
Tần Mục cười như không cười, giống như khóc mà lại không phải là khóc.