Đầu lâu của thần linh còn hoàn chỉnh, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt.
- Ta đã gặp qua tên thần linh này, hắn đến từ Thượng Thương.
Duyên Khang quốc sư nhìn thoáng qua, nói:
- Bản lãnh của hắn cực cao, ta giao chiến với hắn, phải dùng chiêu số lấy mạng đổi mạng mới có thể ép hắn rút lui, ta bị hắn đánh tàn phế.
Trận chiến ấy, Duyên Khang quốc sư bị phế bỏ hoàn toàn, chán nản định làm ẩn sĩ, cùng phu nhân ẩn cư bên cạnh Huyết hồ. Nếu không phải Tần Mục tìm được hắn, chỉ sợ Duyên Khang quốc sư đã biến mất trên nhân gian.
Tần Mục dò xét cái đầu này, hơi ngẩn ra, đầu lâu của thần linh này làm hắn cảm thấy quen thuộc.
Đầu lâu giống như mỹ ngọc tạc thành, mặc dù chết đi nhưng không có chút tỳ vết nào.
Hắn rất trẻ trung, không nhìn ra bao nhiêu tuổi, chẳng qua thần linh đồng thọ cùng thiên địa rất khó từ vẻ ngoài nhìn ra tuổi tác chân thật.
- Đầu lâu thần linh này, có phần giống...
Vẻ mặt Tần Mục đầy cổ quái, thần linh này hơi giống Hư Sinh Hoa!
Cũng không phải dung mạo na ná, mà là Hư Sinh Hoa cũng là nhân vật hoàn mỹ, hoàn mỹ giống như ngọc thạch điêu khắc thành.
Đầu lâu này tinh xảo tới mức không giống người, lại giống chạm ngọc.
- Chẳng lẽ thần linh bị bắn chết là sư tôn Ngọc Quân của Hư Sinh Hoa?
Tần Mục mở to mắt, Ngọc Quân sư tôn của Hư Sinh Hoa vô cùng có khả năng bị Duyên Phong Đế bắn chết.
- Ngọc Quân chính là người giáng tai họa lên Duyên Khang quốc, chết chưa hết tội. Nhưng không biết Hư Sinh Hoa sẽ phản ứng gì?
Tần Mục nghĩ nghĩ, hắn không lên tiếng. Hắn không có ý định chọc việc này ra, nếu như Duyên Phong Đế biết Ngọc Quân chính là sư tôn của Hư Sinh Hoa, khẳng định sẽ tiêu diệt Hư Sinh Hoa, chấm dứt hậu hoạn.
Từ xưa tới nay, hoàng đế không giảng quy củ giang hồ.
Tần Mục rất yêu thích Hư Sinh Hoa, cũng không hy vọng hắn chết đi như vậy.
Duyên Phong Đế cười nói:
- Tần ái khanh rèn đúc Xạ Nhật Thần pháo, lao khổ công cao. Trẫm còn chưa ban thưởng cho ngươi, ta ban đầu lâu thần linh này cho ngươi.
- Không muốn!
Sắc mặt Duyên Phong Đế biến hóa, hắn hừ một tiếng, cảm giác mình mất mặt. Tần Mục vội vàng cười nói:
- Cuộc chiến đồ thần hiện tại, tiểu thần chưa lập tấc công nào, sao dám nắm đầu to? Bệ hạ nổ súng đã tiêu hao không ít dược thạch, chiến công này nên đưa vào quốc khố.
Lời này dễ nghe hơn nhiều, cũng cho hoàng đế đủ mặt mũi trước quần thần.
Duyên Phong Đế vui mừng, cười nói:
- Ái khanh biết đại thể, trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi. Công lao ngươi tạo Xạ Nhật Thần pháo, trẫm cũng quyên cho quốc khố.
Gương mặt Tần Mục tối tăm.
Duyên Phong Đế cười ha ha, lập tức nhớ tới Xạ Nhật Thần pháo hao phí dược thạch liền đau đớn, nổ súng thoải mái nhưng tiêu hao vô cùng đáng sợ.
Lần thần ma khai chiến vừa rồi, Duyên Phong Đế suất lĩnh cao thủ trong triều khống chế pháo đài bay tới nơi đây. Dọc đường nhất định phải duy trì Xạ Nhật Thần pháo trong trạng thái phi hành, hao phí dược thạch còn nhiều hơn một pháo vừa rồi.
Mặc dù Duyên Khang quốc sư và Linh Ngọc Thư mang theo rất nhiều tài bảo của Man Địch quốc và Lang Cư Tư quốc trở về, nhưng Xạ Nhật Thần pháo chính là cái động không đáy. Nó giống như thú nuốt vàng, chơi thêm vài lần sẽ táng gia bại sản.
- Đây là làn đầu tiên Duyên Khang quốc chúng ta đồ thần.
Duyên Phong Đế ngẩng đầu nhìn lên trời, cười lạnh nói:
- Nói không chừng sau này còn có người thứ hai, thứ ba. Con dân của trẫm không phải thịt cá, trẫm cũng không phải kẻ bị thần linh gây khó dễ liền biến thành hèn nhát. Thu quân hồi triều!
Xạ Nhật Thần pháo dần dần chuyển hướng, Tần Mục do dự, nói:
- Bệ hạ, vi thần còn có chút việc nhỏ, cần lưu lại nơi này một thời gian.
Duyên Phong Đế nhìn hắn, nói:
- Ái khanh, ngươi có quen biết với mấy cao thủ giao chiến với thần linh sao? Ngươi muốn lưu lại gặp bọn họ một lần?
Tần Mục gật đầu, nói:
- Là mấy bề trên trong nhà.
Duyên Phong Đế giống như cười mà không phải cười, nói:
- Ngươi có không ít bề trên đấy. Có nên giới thiệu cho trẫm quen biết hay không? Hiện tại quốc gia đang lúc dùng người, trẫm rất muốn gặp những cao thủ tuyệt thế đầy tài hoa như thế.
Tần Mục vội vàng chỉ sang Vương Mộc Nhiên, nói:
- Còn có mấy bề trên của hắn. Bề trên của ta không thích gặp người ngoài, bệ hạ nên hỏi bề trên của bọn họ xem.
Vương Mộc Nhiên lắc đầu nói:
- Bệ hạ, bề trên nhà ta không thích gặp người ngoài.
Gương mặt Duyên Phong Đế tái xanh.
Duyên Khang quốc sư ho khan một tiếng, đứng bên cạnh hắn, thân thể lặng lẽ điềm nhiên như không có việc gì, nói nhỏ bên tai Duyên Phong Đế:
- Bề trên của hai người này rất ghê gớm. Một là các cao thủ thần bí như lão Nhân Hoàng, Thiên Đao ẩn cư bên trong Đại Khư, một bên là Tiểu Ngọc Kinh. Bệ hạ không thể mời chào bọn họ.
Duyên Phong Đế giật mình, nội tâm nghiêm túc. Hắn biết Tiểu Ngọc Kinh, mặc dù ẩn cư tị thế nhưng địa vị còn cao hơn ba đại thánh địa, bên trong có một ít lão tiên nhân thần bí khó lường đang cư trú. Quốc sư lại xếp người nhà Tần Mục trên cả Tiểu Ngọc Kinh, chẳng lẽ là thánh nhân ẩn cư trong Đại Khư?
- Quốc sư, đã có lão Nhân Hoàng, như vậy Nhân Hoàng thế hệ này...
Duyên Khang quốc sư lắc đầu nói:
- Nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng, Nhân Hoàng thế hệ này chắc chắn không phải bệ hạ.
Nội tâm Duyên Phong Đế chấn động, hắn nhìn Tần Mục một lúc, đầu óc hơi u ám.
Tần Mục cáo lui lần nữa, Duyên Phong Đế do dự một lúc, Duyên Khang quốc sư biết tâm tư của hoàng đế bên cạnh, hiển nhiên có tâm phòng bị vị Nhân Hoàng mới này.
- Bệ hạ?
Duyên Khang quốc sư ho khan một tiếng.
Duyên Phong Đế tỉnh táo lại, phất phất tay, nói:
- Tần ái khanh xử lý chuyện quan trọng, lui xuống trước đi.
Tần Mục tung người nhảy ra khỏi pháo đài, đám người Vương Mộc Nhiên cũng đi theo.
Duyên Phong Đế nhìn thấy bóng dáng bọn họ đi xa, Duyên Khang quốc sư yên lặng đứng sau lưng hắn, đột nhiên nói:
- Bệ hạ động sát tâm?
- Có khoảnh khắc như thế.
Duyên Phong Đế cũng không giấu diếm, hắn thống khoái thừa nhận, nói:
- Hắn là Thiên Ma giáo chủ, ta nên phòng bị hắn. Mặc dù Thiên Ma giáo có chữ ma nhưng lại là đệ nhất đại giáo, trên danh nghĩa là môn phái nhưng kỳ thật là quốc gia, là quốc gia trong quốc gia Duyên Khang quốc. Trọng dụng hắn, ta khó mà yên tâm. Bây giờ hắn trở thành Nhân Hoàng đương đại, ta càng không yên lòng.
Hắn thở dài nói:
- Thiên Ma giáo chủ xuất sắc như thế, tài năng ngập trời, dạng người này rất khó khống chế. Con cái của ta không đấu lại hắn, chờ thọ nguyên ta hao hết. Hắc hắc, chỉ sợ Duyên Khang quốc chính là vật trong túi hắn, cho nên ta thật sự có sát tâm.
Hắn đứng ở nơi đó, nhìn đám người Tần Mục đi xa, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Nhưng bây giờ không có.
Duyên Phong Đế ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngữ khí càng bình thản:
- Quốc sư, mặc dù ngươi và ta là quân thần nhưng kì thực là huynh đệ, tâm liên tâm, đồng thời có tài năng xuất chúng, thế gian hiếm có. Ngươi và ta phối hợp cải cách chính trị còn gian nan như vậy, giống như con thuyền nhỏ tùy thời bị sóng lớn đánh chìm. Ta đang nghĩ, nếu như chúng ta thất bại? Nếu như chúng ta chết đi thì sao? Ai kế thừa ý chí của chúng ta?
Hắn xoay người lại, thần thái sốt ruột, hai tay đặt lên vai Duyên Khang quốc sư, hai mắt cực kỳ sáng rực:
- Ta không nên suy nghĩ vì Linh gia, có lẽ ta nên suy nghĩ vì Duyên Khang quốc, suy nghĩ vì sự nghiệp của ta và ngươi, suy nghĩ vì cải cách chính trị! Cho nên, ta không thể động sát tâm với hắn! Sự nghiệp giữa ta và ngươi cần có người thừa kế, người thừa kế sau khi chúng ta thất bại! Con cái của ta không có thủ đoạn này, nhưng hắn có! Có đúng không, đạo hữu của ta?
Duyên Khang quốc sư nghe hai chữ đạo hữu, tâm tình hắn xúc động, khẽ gật đầu:
- Hắn có năng lực như thế.
Tất cả mọi người biết hắn là người thôi động cải cách chính trị, toàn tâm toàn ý cải cách chính trị, muốn làm thánh nhân lập ngôn lập giáo lập công. Nhưng không ai biết hắn cũng có lúc mềm yếu, cũng có thời điểm mờ mịt, cũng có thời điểm muốn lùi bước.
Cho hắn ủng hộ lớn nhất, giúp hắn kiên trì chính là hảo hữu của hắn.
Duyên Phong Đế là hảo hữu tốt nhất của hắn, là chiến hữu có thể dựa nhất!
Người khác không cách nào trải nghiệm cảm giác này.
Đạo hữu.
Cả cuộc đời, có thể gặp được một đạo hữu là đủ rồi.
- Ta sẽ đứng bên cạnh ngươi.
Duyên Khang quốc sư nhìn về phương xa, nội tâm yên tĩnh, nói:
- Vẫn đứng bên cạnh ngươi.
Đám người Tần Mục trở về đại điện đang tắm trong linh khí, vừa đáp xuống đất đã nhìn thấy vài người đang chờ bọn họ đến.
- Mục nhi, theo ta về Đại Khư.
Người mù chống gậy đứng dậy, hắn đi về phía Tần Mục, kéo tay hắn và quả quyết nói:
- Đồ tể, trưởng thôn, các ngươi cũng không cần bàn lại. Về Đại Khư, lập tức trở về Đại Khư!
Bỗng nhiên đồ tể đứng lên, hai thanh đao cắm sau lưng, lạnh lùng nói:
- Người mù, ngươi sợ?
Người mù cười lạnh nói:
- Ta sợ? Ta đã bước nửa chân vào mồ, ta sợ cái gì? Ngược lại là ngươi, ngươi sợ rồi sao?
Đồ tể giận dữ, hắn như cuồng sư nổi giận:
- Ta đã từng sợ ai?
- Năm đó ngươi còn sống sót, còn không sợ?
Người mù cười khẩy nói:
- Ngươi nằm trong vũng bùn, dùng hai cánh tay một đường bò tới! Ta mù nhưng không có nghĩa ta không thấy, ta biết nội tâm ngươi sợ hãi!
- Người mù chết tiệt, ngươi năm đó cũng không tốt hơn ta chút nào!
Đồ tể rút đao, người mù cũng buông tay Tần Mục ra, nắm chặt gậy trúc. Hai người đằng đằng sát khí.
Tần Mục vội vàng lách mình đứng giữa hai người, tránh hai người đánh nhau thật. Trưởng thôn nằm trong xích đu, đau đầu nói:
- Được rồi, không cần ầm ĩ nữa! Các ngươi có quan hệ tốt nhất, trở mặt vì chuyện này, các ngươi cảm thấy đáng giá sao? Lão Đồ, người mù nhìn chuẩn nhất, hắn bảo Mục nhi về thôn là muốn tốt cho Mục nhi. Người câm, ngươi luôn luôn ít lời nhất nhưng rất có phân lượng, ngươi thấy thế nào?
Thanh U sơn nhân vẫy chào, ra hiệu đám người Vương Mộc Nhiên đi tới. Ba người Vương Mộc Nhiên vội vàng đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói:
- Sư bá, xảy ra chuyện gì?
- Duyên Phong Đế đánh chết Thượng Thương Ngọc Quân.
Thanh U sơn nhân thấp giọng nói.
Mộ Thanh Đại cau mày nói:
- Chúng ta biết việc này. Vì sao các vị gia gia lại làm ầm lên như thế?
Thanh U sơn nhân thở dài:
- Nếu Thượng Thương Ngọc Quân chết trong tay Tiểu Ngọc Kinh hoặc lão Nhân Hoàng, việc này không có gì, nhiều nhất chỉ là ân oán giữa chúng ta và Thượng Thương. Nhưng chết trong tay Duyên Phong Đế, chính là tai nạn của Duyên Khang quốc. Người mù muốn Nhân Hoàng về Đại Khư, quân tử không đứng dưới bức tường đổ, Thiên Đao phải lưu tại Duyên Khang, mắng hắn nhát gan. Bọn họ vì việc này mà làm ầm ĩ với nhau.
Trong đại điện, người câm ngồi trên hòm gỗ. Hắn cầm một điếu thuốc và châm lửa, hút một hơi, phun ra một đoàn khói trắng, híp mắt nói:
- A, a a.
- Người câm nói rất có lý.
Trưởng thôn gật đầu nói:
- Con cháu tự có phúc của con cháu, những lão bất tử như chúng ta không cần quá lo lắng. Chúng ta có thể sống được bao nhiêu năm? Có thể bảo hộ Mục nhi cả đời hay sao?
Người mù cứng cổ nói:
- Ta muốn hắn về thôn, tìm nữ hài sinh cháu cho chúng ta, thành thành thật thật sống hết đời! Chuyện ngươi không làm được, dựa vào cái gì bảo hắn đi làm? Ngươi bị cắt đứt tứ chi, nửa người dưới của tên ngốc này cũng bị chặt đứt! Mục nhi làm chuyện của các ngươi, có khi bị chặt đứt đầu! Mục nhi, chúng ta về nhà!