Thiên Thánh giáo cùng lý niệm của mình cũng không xung đột, mình nếu nhận ơn của Thiên Thánh giáo, đương nhiên phải có báo đáp.
- Cũng tốt! Ta liền cùng mấy vị trưởng lão, thiên vương, đường chủ đi tới Tây Thổ, vì Thánh giáo chiêu mộ nhân tài.
Duyên Khang quốc sư tiễn hắn ra khỏi phủ quốc sư, ở bên ngoài cửa phủ hắn dừng bước, nói:
- Tần giáo chủ, thân là giáo chủ Thánh Sư, thời gian ngươi ở lại Thánh giáo hình như cũng không quá dài, đều ở bên ngoài lăn lộn. Ngay cả thời gian tu hành cũng không có, đừng nên chậm trễ việc tiến cảnh tu vi của mình. Mà nay thế gian đại biến, đạo pháp thần thông đều đang biến hóa, biến chuyển từng ngày, ngay cả ta trước đó không lâu sau khi trở lại Duyên Khang đã học tập đạo pháp thần thông mới xuất hiện ở Duyên Khang quốc. Tu hành chính là đi ngược dòng nước, không học sẽ lui lại. Giáo chủ ghi nhớ.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:
- Ngươi đã là thần chỉ, ngay cả nước ngươi cũng cần học tập đạo pháp thần thông mới xuất hiện?
Duyên Khang quốc sư gật đầu:
- Những cao thủ trẻ tuổi cùng thời với giáo chủ, người có ý nghĩ không phải là số ít. Kiếm pháp, ta đã truyền đi ba thức kiếm pháp cơ sở mới, mười tám kiếm thức của giáo chủ cũng được ta truyền ra ngoài. Chỉ cần là bốn chiêu kiếm pháp cơ sở mới, lại đủ để cho kiếm đạo thần thông trong thiên hạ xuất hiện thêm vô số loại kiếm chiêu mới. Hơn nữa, sau khi công pháp tu luyện Lục Hợp Nguyên Thần truyền ra, đối với đạo pháp thần thông thay đổi càng nhiều hơn. Bốn thức kiếm pháp cơ sở mới tăng, thay đổi chỉ là kiếm pháp, hệ thống tu luyện thay đổi, biến động lại lớn.
Tần Mục suy nghĩ sâu xa, khai sáng kiếm pháp rất khó, nhưng biến động cơ sở càng khó hơn. Cơ sở phát sinh thay đổi, lại cho vô số người cơ hội cải cách sáng chế mới, có thể nói có rất nhiều kỳ ngộ đặt ở trước mắt.
Tần Mục và Linh Dục Tú khai sáng dẫn dắt nguyên thần, chính là thay đổi cơ sở tu luyện. Cơ sở bị thay đổi liền có vô số khả năng, nhiều người sẽ ở trên cơ sở này phát huy thông minh tài trí, khiến cho đạo pháp thần thông bay vọt, do đó phát sinh rất nhiều đại tông sư.
Chỉ có điều, hắn là người sửa đổi cũng cần học tập thích ứng với đạo pháp thần thông mới.
- Ta đề nghị ngươi đi Thái học viện và bốn Đại Học cung, mỗi một học cung đều ở lại một khoảng thời gian, cùng những người tuổi trẻ kia giao lưu một hồi.
Duyên Khang quốc sư xúc động vạn phần, nói:
- Đạo pháp thần thông biến chuyển từng ngày, người trẻ tuổi có vô số ý nghĩ. Thời gian mấy tháng qua ta lại cảm giác mình già đi, tụt lại phía sau thời đại, cần phải học tập về phía những người tuổi trẻ này. Tương lai, trong thế hệ trẻ tuổi tu luyện tới Thần Cảnh, tất nhiên số lượng rất nhiều! Hai ngày trước khi ngươi tới kinh thành, Lâm Hiên đạo chủ lại dẫn đầu thế hệ trẻ tuổi đạo môn đến Thái học viện, cùng Thái học viện giao lưu thần thông đạo pháp. Ta đã ở Thái học viện học tập đạo pháp thần thông do thế hệ trẻ tuổi khai sáng, cùng hắn bàn luận một hồi, có rất nhiều cảm xúc. Ngày hôm qua, Mã Như Lai cũng dẫn theo rất nhiều tăng nhân và yêu quái đến, ở Thái học viện luận đạo, chỉ là ta không rảnh đi vào.
- Mã gia cũng đến kinh thành?
Trong lòng Tần Mục vui mừng, đột nhiên nói:
- Quốc sư, hiện nay bên trong Duyên Khang quốc có bao nhiêu tôn Thần Ma?
Duyên Khang quốc sư hơi ngẩn ra:
- Ngươi hỏi cái này làm cái gì?
Tần Mục nói ra những gì mình nhìn thấy ở trong bóng tối của Đại Khư và suy đoán của Đô Thiên ma vương, sau đó nói:
- Cùng thế giới kia va chạm có khả năng phát sinh ở mấy vạn năm sau, cũng có khả năng phát sinh ở ngày mai, bởi vậy không thể không sớm làm chuẩn bị. Duyên Khang quốc có càng nhiều Thần Ma càng tốt, bằng không căn bản không có cách nào chống lại đối phương.
Duyên Khang quốc sư trầm ngâm một lát, nghi ngờ nói:
- Ngươi có thể tiến vào bóng tối?
Tần Mục do dự một chút, thực nói cho biết:
- Ta sinh ra ở U Đô, Diêm vương nói ta có thể tiến vào trong bóng tối của Đại Khư, không bị bóng tối gây thương tích. Ta cảm thấy ý tứ của hắn là ta có thể là nửa Ma tộc của U Đô.
Duyên Khang quốc sư không suy nghĩ sâu xa, nói:
- Nếu trời muốn tiêu diệt Duyên Khang ta, đó cũng là chuyện không thể tránh được. Hiện nay hoàng đế đã phóng qua thần cầu, trong nước còn có hơn mười vị thần chỉ khác, ta nói với hoàng đế, tất cả Thần Ma, phải ghi lại trong hồ sơ. Hoàng đế đã làm. Nhưng đối đầu với thế giới Ma tộc hiểm ác đáng sợ như vậy, trong vòng mấy chục năm Duyên Khang ta cũng không thể có lực lượng đối đầu với bọn họ. Nếu thật sự đến ngày đó...
Hắn mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ta giao chuyện phía sau cho ngươi.
Tần Mục thầm giật mình, biết hắn có quyết tâm lấy cái chết báo quốc, nói:
- Ma tộc đánh thế giới khác trong bóng tối kia, hai vạn năm chưa từng phá, không có đạo lý nào ngày mai liền bị công phá. Quốc sư không cần để ở trong lòng, sửa đường quan trọng hơn.
Hai người từ biệt.
Tần Mục dẫn theo Long Kỳ Lân và cái rương đi tới Thái học viện, chỉ thấy Thái học viện so với trước lại càng thêm náo nhiệt, thần thông giả đến từ các nơi. Thậm chí thảo nguyên, băng nguyên cũng có không ít thần thông giả.
Duyên Phong đế hạ lệnh thiết lập bốn Đại Học cung chia sẻ áp lực cho Thái học viện, Giang Lăng học cung, Dũng Giang học cung, Li Giang học cung và Thiên Thánh học cung. Bốn đại học cung nay cũng thịnh vượng hưng thịnh, sĩ tử rất nhiều nhưng so sánh cùng Thái học viện vẫn thiếu chút hỏa hậu.
- Tần giáo chủ!
- Tần đại tế tửu!
Tin tức Tần Mục đến lập tức truyền khắp Thái học viện, rất nhanh Lâm Hiên đạo chủ dẫn theo rất nhiều đạo sĩ. Mã Như Lai dẫn theo rất nhiều tăng nhân, cùng với Cố Ly Noãn dẫn theo rất nhiều sĩ tử của Thái học viện đến đây đón chào, lại có bạn cũ của Thái học viện cũng đến nghênh đón. Tần Mục vội vàng chào. Thái học viện rất náo nhiệt.
- Tần đại tế tửu vốn là sĩ tử của Sĩ Tử cư trong Thái học viện, ta khi đó lại nhìn ra hắn nhất định không phải là vật trong ao, sớm hay muộn phải bay lên hóa thành chân long!
Cố Ly Noãn vinh quang đầy mặt, cười nói:
- Ai có thể nghĩ trước đây Tần sĩ tử kia sẽ trở thành đại tế tửu cả Thiên Thánh học cung trong bốn học cung lớn? Lại nói tiếp, ta cũng cảm thấy vinh quang!
Tần Mục cười ha ha:
- Cố đại nhân, ta là tới cầu học lần thứ hai, vẫn tiểu sĩ tử của ngươi!
Cố Ly Noãn cảm động:
- Tần đại nhân đừng nói như vậy, lão phu thật sự cảm thấy xấu hổ. Lại nói tiếp chúng ta cũng nhiều năm giao tình cũ, năm đó tại Dũng Giang Long cung ta gặp được ngươi lần đầu tiên, lại biết ngươi không thể coi thường được, bằng không cũng sẽ không tặng bảo kiếm cho ngươi. Cái này gọi là mắt sáng nhìn ra châu ngọc, bảo kiếm tặng anh hùng, ta với Tần đại nhân duyên phận với nhau, cũng chính là từ Dũng Giang Long Cung! Ha ha ha ha!
Mọi người náo nhiệt một hồi. Tần Mục gặp mặt đám người Mã Như Lai, Lâm Hiên, lại cùng đám người Vệ Dung, Vân Khuyết, Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng hàn huyên một hồi. Ma Viên cũng ở trong đó, tất nhiên là vô cùng náo nhiệt.
Đám người quen cũ Vệ Dung, Thẩm Vạn Vân trong hai năm qua đã đi vào trong quân rèn luyện, tu vi tiến cảnh cũng nhanh chóng, mà nay bọn họ đều là nhân vật trưởng thành có thể một mình đảm đương một phía. Tần Mục cũng rất hài lòng về bọn họ.
Trong Thái học viện còn có các cao thủ khác từ lâu đã công thành danh toại, phần nhiều đã làm quan các nơi.
Ma Viên đã ở Thái học viện ngược lại ngoài dự đoán của Tần Mục.
Từ khi Tinh Ngạn đại náo Tiểu Lôi Âm Tự, Tiểu Như Lai chịu không nổi Ngỗi Vu Thần bái tử, hồn phi phách tán. Ma Viên Chiến Không lại dựa theo như lời Tiểu Như Lai dặn, dẫn đầu chúng tăng Tiểu Lôi Âm Tự chạy tới Đại Lôi Âm Tự, trên đường gặp rất nhiều đau khổ.
Đến Đại Lôi Âm Tự, rất nhiều yêu tăng yêu hòa thượng đến, tất nhiên dẫn tới trên dưới Đại Lôi Âm Tự đều xôn xao.
Ma Viên Chiến Không làm đệ tử của Tiểu Như Lai, ngang hàng cùng Mã gia. Một người một yêu ở Tu Di Sơn Kim Đỉnh luận phật, phía dưới là vô số tăng nhân.
Ma Viên lời nói ít nhưng chữ như châu cơ. Một câu nói chỉ có ba năm chữ, nhưng từng chữ chấn động lòng người khiến người tỉnh ngộ, khiến một đám cao tăng ở Đại Tu Di Sơn nghe xong á khẩu không trả lời được, không có cách nào có thể tranh luận.
Trận tranh luận pháp này giằng co ba ngày, chúng tăng tháo chạy, may mắn được Duyên Khang tướng quân trên mặt đầy râu từ trên núi xuống. Hắn đi tới Kim Đỉnh, bỏ đi áo giáp toàn thân, tự xưng là Minh Tâm hòa thượng, cùng Ma Viên tranh luận pháp mấy ngày, lúc này mới cứu vãn được một phần mặt mũi.
Minh Tâm hòa thượng nói cũng không nhiều, bàn luận đều là dân sinh phong tục tập quán dân tộc. Không nói có sách, mách có chứng, trong giọng nói không trích dẫn nửa điểm phật pháp của Đại Lôi Âm Tự, nhưng thâm ý sâu sắc khiến người ta cảm thấy lời hắn nói chính là phật pháp, chính là lộ ra tia sáng kỳ dị.
Một hồi luận chiến, chấn động kinh ngạc thiên hạ.
Mã gia khen hai người tài hùng biện, vì vậy thu yêu tộc kinh phật do Ma Viên dâng lên, thừa nhận yêu tăng yêu hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự, hai nhà trở thành một nhà.
Chuyện này là một chuyện lớn của Duyên Khang quốc, được truyền khắp các thánh địa lớn và học cung, được gọi Kim Đỉnh luận đạo, rất nổi danh, xưng là câu chuyện được mọi người ca tụng một thời.
Đương nhiên, Tần Mục khi đó đang tránh né Tinh Ngạn truy sát, không thể chạy đi Tu Di Sơn chứng kiến chuyện này. Cụ thể là có giống như trong truyền thuyết hay không, vậy không được biết rồi.
Lần này Mã gia dẫn theo Ma Viên và Minh Tâm hòa thượng và một đám tăng nhân đến đây cũng là chuyện lớn chấn động một thời, lại thêm đạo môn Lâm Hiên đạo chủ mang đến rất nhiều đạo sĩ đến đây giao lưu, có thể nói là một chuyện trọng đại.
Náo nhiệt qua đi, mọi người ngồi xuống ở trước Thái Học điện, Tần Mục nói tới chuyện xin học, mọi người không nhịn được kinh ngạc. Cố Ly Noãn vốn còn tưởng rằng hắn là khách sáo một hồi, không nghĩ tới hắn thật sự dự định xin học.
Cố Ly Noãn lúc này mời tới thần thông giả của các điện Thái học viện, ở trước điện từng người trình bày lĩnh ngộ của mình. Đạo môn, đạo sĩ và hòa thượng Đại Lôi Âm Tự cũng đều tiến lên, giảng thuật mình đạt được. Trong lúc nhất thời các loại thần thông đạo pháp từ trước tới nay chưa từng gặp đột nhiên hiện ra, cho dù là Tần Mục cũng không nhịn được, tán thưởng những thần thông giả có tư tưởng kỳ diệu.
Qua hai ngày, Linh Dục Tú và Linh Ngọc Thư vào kinh báo cáo công tác, cũng nghe nói chuyện này, đi tới Thái học viện tham gia cải cách luận đạo.
Lại mấy ngày nữa, thế hệ trẻ tuổi của bốn đại học cung khác cũng chạy tới, sĩ tử của Thiên Thánh học cung là do Tư Vân Hương dẫn đầu. Sĩ tử của Giang Lăng học cung lại là theo Tần Phi Nguyệt đến đây. Tần Phi Nguyệt là đệ tử của Duyên Khang quốc sư, Duyên Khang quốc sư lại Quốc Tử giám của Giang Lăng học cung.
Ngu Uyên Sơ Vũ dẫn đến sĩ tử của Dũng Giang học cung, về phần đại tế tửu của Ly Giang học cung lại là Phách Sơn. Ly Giang xa nhất, cần phải một vị có tài lớn đức mới có thể xây dựng học cung, bởi vậy hoàng đế bổ nhiệm Phách Sơn là đại tế tửu.
Cao thủ thế hệ trẻ tuổi của bốn đại học cung tập trung ở Thái học viện, tất nhiên là càng náo nhiệt. Không ngờ lại qua mấy ngày nữa, Tiểu Ngọc Kinh và Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại và Long Du chạy tới.
Đám người Vương Mộc Nhiên còn chưa tới kịp ngồi xuống, lại nghe được một tiếng cười nói:
- Nghe nói giáo chủ đến Thái học viện, lại vội vàng chạy tới, không ngờ vẫn đến chậm!
Tần Mục liền vội vàng đứng lên đón chào, cười nói:
- Hư huynh, từ khi từ biệt ở Tiểu Lôi Âm Tự, đã lâu không gặp?
Hư Sinh Hoa dẫn theo Kinh Yến chạy tới, nói:
- Hồi lâu chưa từng nhận được tin tức của giáo chủ, nhìn thấy giáo chủ không có việc gì, ta mới an tâm.
Mọi người ngồi xuống xuống, trong Thái học viện náo nhiệt khác thường, thần thông giả các lưu phái giảng đạo, nói tới tu luyện, nói tới nguyên thần, các loại tư tưởng kỳ diệu. Thậm chí ngay cả Duyên Phong đế cùng quan viên triều đình cũng bị kinh động, đến đây nghe giảng.
Đám người Tần Mục, Linh Dục Tú, Tư Vân Hương, Lâm Hiên đạo chủ, Ma Viên, Minh Tâm, Hư Sinh Hoa, Vương Mộc Nhiên cũng được mời lên đài. Từng người trình bày đạo pháp thần thông của mình, các loại tư duy và ý nghĩ khác nhau va chạm, khiến cho mọi người nghe giảng như mê như say.
Bọn họ ở trên nguyên thần có thành tựu độc đáo, đem tư tưởng kỳ diệu của mọi người dung hợp, lại kích phát ra không ít sáng ý.
- Ta có một ý nghĩ!
Tần Mục đột nhiên cười nói:
- Duyên Khang càng lúc càng lớn, thân ở nam thiên địa bắc khó có thể liên hệ, nguyên thần nhanh chóng, có thể trong chớp mắt vượt qua hàng vạn hàng nghìn dặm. Nếu có thể nguyên thần liên thông, chẳng phải là bớt đi thời gian mọi người đi đường sao?
Hắn vừa đưa ra đề nghị này nhất thời nhận được rất nhiều người trẻ tuổi tán thành. Mọi người mở ra thông minh tài trí, thử khiến cho nguyên thần của những người khác nhau liên thông, đưa ra các loại ý nghĩ.
Duyên Phong đế cùng đám người Vệ quốc công đưa mắt nhìn nhau, Vệ quốc công nói:
- Lúc trước còn nói rất hay, hiện tại lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Nguyên thần chạy quá nhanh, trong nháy mắt lại chạy mấy vạn dặm, khó có thể tập trung lại một chỗ. Hơn nữa nguyên thần cũng khó có thể nhận khống chế, không biết mình đi nơi nào, những vấn đề khó khăn, giải quyết như thế nào?
Duyên Phong đế cười nói:
- Xem rồi lại nói.
Sau một lúc lâu, đám người Vệ quốc công lại trợn trừng tròng mắt, nghẹn họng nhìn trân trối. Trước Thái Học điện, mọi người thảo luận chính là giải quyết như nguyên thần thế nào, không có cách nào dẫn dắt câu chuyện. Các loại công pháp bị bọn họ thuận miệng khai sáng ra, khiến cho Vệ quốc công Duyên Phong đế và thế hệ trước cũng sợ hãi than không dứt.
Tần Mục lại điều chỉnh các loại suy nghĩ của mọi người, qua một lúc lâu, cuối cùng cũng ở trên cơ sở nguyên thần dẫn khai sáng ra một môn công pháp mới.
Hắn truyền công pháp cho mọi người, mọi người hăng hái bừng bừng, lập tức cải tạo Thái Học điện, ở bên trong Thái Học điện bố trí các loại phù văn ấn ký.
- Các vị, mỗi người đi ngàn dặm theo các phương hướng khác nhau, chúng ta mở ra một hồi hội nghị nguyên thần!
Tần Mục hưng phấn nói.
Hàng vạn hàng nghìn sĩ tử trong Thái học viện ồn ào đều trốn đi thật xa. Toàn bộ Thái học viện thoáng cái giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại có hoàng đế cùng văn võ bá quan ở lại trước Thái Học điện, không ngừng đi nhìn lại trong điện trống trải.
Một canh giờ qua đi, nguyên thần của Tần Mục đột nhiên xuất hiện ở trong Thái học viện, thân thể cực lớn, thần thức chấn động:
- Hội nghị nguyên thần lần đầu tiên, bắt đầu!
Ong ong ong...
Từng vị nguyên thần trong nháy mắt xuất hiện ở trong Thái Học điện, tụ tập một chỗ.
Hàng vạn hàng nghìn nguyên thần đều ngồi xuống, ngồi ở hư không.
Bên ngoài, đám người Duyên Phong đế thật lâu không nói gì, ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy.