"Hạ độc chưa?"
Tần Mục ôn tồn hỏi.
Hai đại vu Hoàng Kim Cung vội vàng nói:
"Không dám!"
Tần Mục cười ha ha:
"Ta vốn là thần y, theo học Ngọc Diện Độc Vương, nếu như các ngươi dùng độc trước mặt ta vậy thì sẽ thật nực cười!"
Hai đại vu chỉ biết cười xòa.
Tần Mục sa sầm mặt, chỉ vào rượu trước mặt nói với đại vu đi hâm rượu:
"Uống đi!"
Đại Vu đó mặt biến sắc, hai chân run rẩy. Sắc mặt Tần Mục càng sa sầm, lạnh lùng nói:
"Uống đi!"
Khóe miệng, khóe mắt của đại vu kia co giật, run rẩy cầm lấy bát rượu, uống hai hớp, cười trừ nói:
"Không có độc…"
Hắn vừa nói tới đây đột nhiên người run rẩy, khô quắt lại giống như bị rút hết hơi, người càng lúc càng nhỏ, một lát sau chỉ còn lại một tấm da. Ngoài tấm da người là quần áo, trong quần áo có thứ gì đang cọ quậy, một đống côn trùng cắn rách da người bò rào rào từ trong quần áo ra xung quanh, sau đó đám côn trùng bốc cháy hóa thành tro bụi.
Đại vu rót rượu mặt tái mét.
Sắc mặt Tần Mục không đổi, gõ bàn nói:
"Rót thêm một bát nữa."
Đại vu rót rượu vẻ mặt sầu não, nói:
"Trong rượu có độc..."
"Không đầu độc chết ta được."
Tần Mục thản nhiên nói:
"Tiếp tục rót rượu. Vũ nữ đâu? Mau gọi lên, ca múa góp vui!"
Đại vu kia vội vàng rót một bát rượu, gọi vũ nữ lên, đàn ca múa hát.
Tần Mục ăn cơm uống rượu, thưởng thức ca múa, khi xem thấy hứng thú còn vỗ tay theo nhịp. Bữa cơm rượu này hắn ăn rất lâu, tới khi mặt trời ngả về phía Tây Tần Mục mới ăn no uống say, xua tay cho phép vũ nữ lui xuống.
Trong rượu rõ ràng có kịch độc, là một loại vu độc, vu cổ do đại vu nuôi chuyên ăn hồn phách thân xác nhưng Tần Mục uống mấy vò rượu liền vẫn bình an vô sự.
"Vô vị!"
Tần Mục đứng dậy, trên bàn mọi thứ bừa bộn, toàn bộ rượu thịt đều bị hắn ăn sạch sẽ, cho dù mười mấy người lớn tới đây cũng không thể ăn hết nhiều rượu thịt như vậy. Ấy vậy mà hắn có vẻ vẫn ăn no, rượu thịt ăn vào bụng đã bị hắn dùng Linh Hoàn Đan Đại Bổ Công tiêu hóa hết.
"Sống nhiều kiếp như vậy, một vạn một ngàn năm, đáng tiếc vẫn không đi ra được con đường của riêng mình, thích đi đường của người khác, từ con đường này nhảy sang con đường khác, nhảy tới nhảy lui, ngược lại khiến nhuệ khí của mình bị mài mòn hết."
Tần Mục lắc đầu:
"Ta đợi ngươi lâu vậy rồi ngươi vẫn không hiện thân sao, thật nực cười. Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta, không ngờ ngươi càng già càng sợ chết, sau khi bị ta chiếm cơ hội ra tay trước liền không dám liều mạng đánh với ta một trận."
Đại vu Hoàng Kim Cung nghe không hiểu gì, không biết hắn đang nói chuyện với ai.
"Kẻ không dám dốc sức phấn đấu thì còn mơ mộng gì chứ?"
Tần Mục đi ra ngoài bật cười nói:
"Ngoan ngoãn về nhà đi. Đúng rồi, ngươi mời ta ăn cơm, sau khi trả tiền xong hãy đi."
Hắn bước ra khỏi Ngọc Hương Lâu, nhẹ nhàng lướt đi.
Trong Thanh Trúc Viên, đại vu kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xua tay cho vũ nữ ca nữ lui xuống. Một lát sau, Ban Công Thố người vấy máu bước ra từ trong bóng tối, sắc mặt hầm hầm.
"Kiếm pháp của Nhân Hoàng…"
Hắn nói nhỏ:
"Là kiếm pháp của Nhân Hoàng! Mặc dù nhìn không rõ lắm nhưng ta không thể nào nhìn sai. Tiểu bối này thi triển kiếm pháp của Nhân Hoàng, lại dung hợp với kiếm pháp của quốc sư Duyên Khang kèm thêm Như Lai Đại Thừa Kinh và Cửu Long Đế Vương Công của Linh gia. Hắn dung hợp hết những công pháp này lại..."
Tần Mục dung hợp nhiều công và thần thông lại với nhau, hơn nữa đều là công pháp và thần thông đỉnh cấp, khiến hắn và Tần Mục giao đấu, Đạo Kiếm bị khắc chế làm tinh thần hắn rối loạn mất bình tĩnh.
Vì thế hắn không dám liều lĩnh đánh với Tần Mục.
Hắn không biết Tần Mục đã học được mấy chiêu Nhân Hoàng kiếm pháp.
Nhân hoàng đời trước là một kẻ rất mạnh, hắn không dám liều lĩnh.
Ở đời trước xảy ra rất nhiều việc, có rất nhiều nhân vật gần như thần thánh hành tẩu ở thế gian. Hắn ta là một trong số đó, Thiên Đao cũng là một trong số đó, ngoài bọn họ ra còn rất nhiều nhân vật kiệt xuất khác nhưng bọn họ vẫn không phải là kẻ nổi bật nhất.
Nhân Hoàng mới là ngôi sao sáng nhất của đời trước!
Ngoài Nhân Hoàng của đời trước ra, Ban Công Thố còn gặp một vị Nhân Hoàng khác ở đời trước nữa rồi tám trăm năm về trước hắn cũng từng gặp một vị Nhân Hoàng.
Các đời Nhân Hoàng xuất hiện trong sinh mệnh dài đằng đẵng của hắn, ai nấy cũng đều vô cùng kiệt xuất, làm lu mờ đi ánh sáng của hắn. Nói về những Nhân Hoàng thậm chí có thể quay về tới kiếp thứ nhất của hắn, thậm chí trước kiếp thứ nhất của hắn đã có Nhân Hoàng hành tẩu ở thế gian rồi!
Hắn từng rất hiếu kì về truyền thừa vô cùng cổ xưa này, công pháp thần thông sở trường của vị Nhân Hoàng đều không giống nhau nhưng mỗi người đều vô cùng lợi hại. Thậm chí có không ít thánh nhân năm trăm năm có một đều là Nhân Hoàng!
Hắn muốn tiếp xúc với truyền thừa này nhưng mấy lần đều chết trong tay Nhân Hoàng, vì thế đã đoạn tuyệt với suy nghĩ này!
Hiện giờ hắn nhìn thấy truyền thừa của Nhân Hoàng đời trước trên người Tần Mục. Nhưng Nhân Hoàng đời trước đã biến mất rất lâu rồi, tương truyền vị Nhân Hoàng đó đã chết cách đây ba bốn trăm năm.
Hắn từng nhìn thấy kiếm của vị Nhân Hoàng này, là người mạnh nhất, kiếm mạnh nhất ở đời trước. Nhìn thấy một lần, kiếm quang đó đã vĩnh viễn hằn sâu trong tâm trí hắn, không thể nào quên được.
Bằng không hắn đã không hốt hoảng làm loạn mất phương hướng, bị Tần Mục đả thương, mất đi cơ hội ra tay trước. Vì vậy hắn dùng độn thủy trốn dưới nước để tránh đòn của Tần Mục rồi lại độn thổ ẩn dưới lòng đất nhưng vẫn bị Thanh Tiêu Thiên Nhãn của Tần Mục phát giác, dùng gậy trúc, thiết chùy và đao mổ heo hạ sát thủ với hắn khiến hắn càng bị thương nặng hơn, không thể không bỏ trốn.
Trình độ độn thuật của hắn đã tu luyện tới đỉnh điểm, Độn Pháp của Tiểu Ngọc Kinh tuyệt đối là độn thuật nhất đẳng trong thiên hạ.
Hồn phách của hắn rất mạnh, gần như là thần thánh, Tần Mục vẫn không giết được hắn. Kèm thêm tu vi kiếp trước của hắn vẫn giấu trong người, mặc dù cơ thể hiện tại còn quá yếu không thể chịu được sức mạnh khủng khiếp đó nhưng nếu Tần Mục dồn hắn tới đường cùng, luồng sức mạnh đó bộc phát ra, hắn cũng có thể giết chết Tần Mục.
Sau khi hắn bỏ trốn, Tần Mục biết rằng không thể giữ hắn lại nên cũng không đuổi theo mà trở về Ngọc Hương Lâu, buộc hắn không dám hiện thân, làm lỡ dở việc trị thương của hắn.
"Nếu như bị tổ chức cổ xưa kia biết được Nhân Hoàng vẫn chưa chết mà lại còn có truyền nhân chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!"
Ban Công Thố nói nhỏ.
Đại vu rót rượu cho Tần Mục vội vàng bước tới, cười trừ nói:
"Vương tử, vết thương trên người sao rồi? Vừa rồi Tần giáo chủ vẫn chưa trả tiền."
Ban Công Thố lẩm bẩm:
"Ta không cần người khác biết ta đã thua, mặc dù ta thua rất nhiều lần…"
Đại vu kia sững người, đột nhiên cảm thấy hồn phách của mình cứng nhắc gần như bị cái gì đó khóa chặt, lập tức lộ vẻ sợ hãi.
Lát sau, xương thịt của hắn tan chảy, linh hồn phân giải, chỉ còn lại một bộ quần áo rơi trên mặt đất.
Ban Công Thố bước ra ngoài, trả tiền cơm, nghĩ thầm:
"Cũng may ta từng gặp tổ chức kia mấy lần, biết làm thế nào liên hệ với họ… E rằng không thể ở lại kinh thành được nữa, Tần giáo chủ này sau khi về chắc chắn sẽ báo cho Bá Sơn tế tửu khiến ta không còn chỗ dung thân. Tuy nhiên nếu ta muốn trốn, Bá Sơn tế tửu cũng không thể tìm ra được!"
Hắn rời khỏi Ngọc Hương Lâu, lập tức lui vào trong bóng râm, sau đó không xuất hiện lại nữa.
Bên kia, Tần Mục trở về Thái Học Viện tìm Bá Sơn tế tửu, nói:
"Ban Công Thố đích thực là lão quái vật của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, bị ta đánh trọng thương rồi, chỉ e sẽ không hiện thân nữa!"
Bá Sơn tế tửu kinh ngạc, kêu lên thất thanh:
"Hắn trốn rồi sao? Nếu hắn ngầm làm phép hại ngươi thì biết làm sao? Thiên Đao sư phụ còn không giết được hắn, buộc phải mai danh ẩn tích để đề phòng, huống hồ là ngươi? Tu vi của lão tiểu tử này giờ là cảnh giới Lục Hợp nhưng không bao lâu nữa chỉ e rằng hắn sẽ đột phá tới cảnh giới Thất Tinh, cảnh giới Sinh Tử, không tới mười năm e rằng hắn sẽ về lại tới cảnh giới Thần Kiều! Tới khi đó ngươi chết chắc!"
Tần Mục cười nói:
"Hay là sư huynh hãy ở bên cạnh ta, như vậy hắn sẽ không dám ra tay nữa!"
Bá Sơn tế tửu nhíu chặt mày nói:
"Hắn biết tên họ của ta, mười năm sau có thể làm phép giết chết ta. Không được, ta ở bên cạnh ngươi cũng chỉ là phương án tạm thời, không thể giải quyết tận gốc. Ta nhất định phải tìm cho ra hắn, giết hắn diệt trừ hậu họa!"
Nói xong liền gọi Thanh Ngưu vội vàng rời đi.
Tần Mục về lại Sĩ Tử Cư, nhìn căn phòng của mình cảm giác có chút sợ hãi.
"Nếu như Bá Sơn sư huynh không tìm được Ban Công Thố, tên tiểu tử này ngày đêm để ý tới ta, chẳng phải ta ngủ cũng không được yên sao? Không được, nhất định phải tìm ra tên này! Việc này giao cho đệ tử Thiên Thánh giáo đi làm, trừ khi hắn trốn về Hoàng Kim Cung, nếu không sẽ khó tránh khỏi tai mắt của ta!"
Hắn vừa nghĩ tới đây, quản sự của Sĩ Tử Cư liền đi tới, nói:
"Tần bác sỹ đã là bậc thần thông, cần chuyển tới sống ở Thần Thông Cư!"
Những quản sự khác đang giúp Thẩm Vạn Vân và Tư Vân Hương chuyển nhà, nói:
"Thẩm Vạn Vân và Tư Vân Hương cũng đột phá thành công, đã rời khỏi Sĩ Tử Cư chuyển tới Thần Thông Cư rồi!"
Thẩm Vạn Vân và Tư Vân Hương nhìn thấy Tần Mục vội vàng bước tới cám ơn hắn, nói:
"Nếu không có Lục Hợp Toán Kinh của giáo chủ, chúng ta sẽ không thể nhanh chóng tiến vào cảnh giới Lục Hợp tới vậy."
Tần Mục khiêm tốn nói:
"Chỉ là việc cỏn con mà thôi."
Thẩm Vạn Vân sắc mặt kì quái, Tư Vân Hương cảm thấy rất thất bại. Đối với Tần Mục đó là việc cỏn con, đối với bọn họ đó là một sự giúp đỡ cực lớn. Bản thân nàng ta còn có hi vọng giết chết vị giáo chủ này trở thành nữ giáo chủ của Thiên Thánh giáo nữa hay không?
"Sĩ Tử Cư, ta đi đây!"
Thẩm Vạn Vân vẫy tay chào các sĩ tử của Sĩ Tử Cư tới đưa tiễn, cười nói:
"Các ngươi ai muốn làm đại sư huynh thì hãy tự tranh giành!"
Việt Thanh Hồng và hòa thượng Vân Khuyết đều không mấy hứng thú, đưa mắt nhìn nhau cười nói:
"Các ngươi tới Thần Thông Cư trước, chúng ta hai ngày nữa sẽ tới. Vị trí đại sư huynh hãy giao cho các sư đệ sư muội khác."
Ba người Tần Mục rời khỏi Sĩ Tử Cư, Long Kỳ Lân đi theo sau lưng họ, trong lòng hạ quyết tâm bất luận Tần Mục đi tới đâu cũng phải đi theo bằng được, tuyệt đối không thể bỏ lỡ chủ thầu cơm này.
"Đúng rồi!"
Tần Mục nhớ ra một việc, cười nói:
"Mấy ngày nữa thái tử sẽ rời kinh, ta sẽ theo hắn đi cứu tế thiên tai, nếu các ngươi rảnh rỗi hãy cùng ta đi lịch luyện. Vạn Vân, ngươi trở thành thần thông, bản lĩnh không nhỏ, lịch luyện vài năm là có thể trở thành hương chủ của Thánh giáo ta."
Thẩm Vạn Vân sởn tóc gáy, trong lòng thực sự không muốn đi cùng hắn, nói:
"Mỗi lần đi ra ngoài cùng giáo chủ đều gần như thừa sống thiếu chết, ta không đi đâu. Ta vừa tu luyện tới cảnh giới Lục Hợp, còn phải củng cố cảnh giới này..."
Tư Vân Hương mắt lấp lánh nói:
"Ta đi!"
Tần Mục đang định nói gì thì một vị quản sự của Thần Thông Cư bước tới, nói:
"Thẩm Vạn Vân, Thẩm sĩ tử, lần này thái tử rời kinh có gọi tên ngươi. Ngoài ngươi ra còn có hơn mười sĩ tử của Thần Thông Cư nữa."