- Không cần, tùy hắn đi.
Tất cả thần ma Phong Đô thành đều không hiểu.
- Thần thông dưới cầu là thần thông U Đô, U Đô tới Phong Đô ta cướp người, làm sao có thể nhẫn nhịn?
Một thần ma nói:
- Tùy ý U Đô làm loạn, lại không lâu nữa, Phong Đô ta không giữ được! Diêm Vương, chúng ta phản công U Đô!
Diêm Vương lắc đầu, giọng nói của hắn kỳ quái, nói:
- Người kia dùng chính là thần thông U Đô, nhưng cũng không phải là thần ma U Đô, mà là khách Vô Ưu Hương tới. Ta gặp qua gương mặt này, rất tương tự người kia. Không cần truy cứu.
Dưới áo choàng hắc ám, ánh mắt của hắn giống như ánh nến, thiêu đốt yếu ớt:
- Người Vô Ưu Hương xuất hiện. Tiền triều mộng cũ, ta đang chờ lão yến trở về, tổ cũ xây mới. Tiếc rằng không gặp được lão yến, chờ được tân yến.
Trưởng thôn nói:
- Yên hội trở về. Lão yến tân yến, rất khó phân rõ.
Diêm Vương cúi đầu nhìn xuống, áo choàng lay động trên bầu trời Phong Đô thành cuồn cuộn, thân thể hắn đi xa và biến mất trong thành.
Trưởng thôn nhìn xuống dưới cầu, thở dài:
- Ta còn tưởng rằng sẽ đoàn tụ với đám dược sư, không nghĩ tới Mục nhi triệu tập bọn họ trở về. Không biết nhục thể của bọn họ chết chưa? Nếu như thân thể chết rồi, hơn phân nửa sẽ đoàn tụ tại Phong Đô. Sư tôn, dưới sông cầu Nại Hà xảy ra chuyện gì?
- Trong truyền thuyết đây là U Đô hà, chúng ta gọi nó là Vong Xuyên hà.
Nhân Hoàng đời trước đi tới bên cạnh hắn, cúi người nhìn xuống cầu, nói:
- Trong này có rất nhiều cố sự, nhất thời khó nói rõ. Trong sông thường có ma quái, những ma quái này cũng tới từ U Đô, cực kỳ đáng sợ. Người vừa rồi thi triển thần thông U Đô cưỡng ép cướp người đã liên thông Vong Xuyên hà đến nơi đây, lợi dụng thần thông đoạt người. Người thi triển thần thông U Đô kia, ngươi quen biết sao?
Hắn nhìn khuôn mặt trưởng thôn, ánh mắt lóe sáng, nói:
- Vừa rồi ngươi ở gần nhất, nghe được giọng của người kia, ngươi cũng không ra tay ngăn cản.
Trưởng thôn gật đầu, trong giọng nói mang theo kiêu ngạo:
- Hắn là đệ tử của ta, Nhân Hoàng đương đại! Thế nào lão tiện nhân, ta chọn đệ tử còn mạnh hơn ngươi đúng không?
- Phi! Ta chọn đệ tử không phải là tên ngu ngốc ngươi sao?
- Lão tiện nhân nạp mạng đi!
...
Thần Đoạn sơn mạch, bên trong lực trường Đại La Thiên Tinh, đột nhiên đám người dược sư, người què, Côn Vương mở mắt, người điếc nói:
- Gay go, nhục thể của ta đã chết, không thể thủ hộ nguyên thần!
Côn Vương và Hôi Tiên cũng tỉnh lại, sắc mặt thay đổi. Nguyên thần của bọn họ rời khỏi thân thể quá lâu, thân thể đã bắt đầu tử vong.
Vừa rồi Giao Vương Thần phát giác bọn họ không còn hơi thở, nguyên nhân là do thân thể tử vong nên không có hơi thở.
- Mục nhi ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Dược sư sợ vội vàng đứng dậy, lấy ra đủ loại dược liệu và ngân châm, sắc mặt khẩn trương nói:
- Nếu như ngươi có thể kiên trì một đoạn thời gian, ta cũng có thể kéo dài tính mạng cho chúng ta, làm thân thể sống lại.
Tần Mục đứng trước Thừa Thiên môn, tiếp tục mượn pháp lực bầy giao và Giao Vương Thần duy trì Khiên Hồn Dẫn, nói:
- Dược sư gia gia yên tâm, ta còn có thể kiên trì mấy ngày mấy đêm.
- Không cần dùng lâu như vậy.
Dược sư lấy ra một cái tổ ong, nói:
- Ta trước dùng Chú Hồn trùng nối liền thân thể và nguyên thần, lại dùng độc bổ dưỡng thân thể. Độc đoạn nguyên thần liên hệ với Phong Đô và U Đô, lại nuôi Thế Mệnh trùng chết thay chúng ta một lần.
Hắn ném tổ ong lên, chỉ thấy tổ ong nổi giữa không trung, nhanh chóng biến lớn. Bên trong buồng ong cất giấu côn trùng to to nhỏ nhỏ và đủ các loại hạt giống kỳ dị, côn trùng và trứng côn trùng màu trắng sữa không giống nhau.
Dược sư nhanh chóng bồi độc chế thuốc, cho mọi người uống trứng trùng, lại sử dụng các thủ pháp biến ảo khó lường đánh vào thân mọi người, trong cơ thể bọn họ phát ra tiếng tim đập.
Dược sư lại dùng ngân châm cắm vào toàn thân mọi người. Người điếc nhìn trứng côn trùng liền sợ hãi, bị dược sư nắm trứng côn trùng nhét vào miệng hắn.
Sắc mặt người điếc tái xanh.
Dược sư nhanh chóng đào hố, lấy tới mấy hạt giống ra gieo xuống. Sau một lúc lâu, cây con nhanh chóng đâm chòi đom hoa. Từng đoá hoa lớn xoay tròn, cánh hoa đang vươn ra ngoài.
- Đều vào trong hoa!
Mọi người đi vào trong hoa, người què nói:
- Lang trung giang hồ, hoa của ngươi là cái gì? Sờ vào béo múp míp.
Sắc mặt dược sư khẩn trương, nói:
- Đây không phải hoa, là Thế Thân trùng. Không nên động, để Thế Thân trùng nuốt các ngươi vào.
- Thế thân trùng?
Mọi người hơi ngẩn ra, lại thấy từng đóa hoa lớn thu hẹp lại. Cánh hoa hợp lại và bao phủ bọn họ vào trong, bao phủ rất chặt chẽ.
Hoa này không phải hoa mà là một loại côn trùng kỳ lạ, sau khi nuốt mọi người, cánh hoa biến hóa. Thời gian dần qua đã mọc ra thân thể và tứ chi, dáng dấp giống mọi người như đúc.
Đám người Tần Mục ngây người, nhìn thấy đám côn trùng này biến thành người không khác gì đám người Côn Vương và dược sư. Nhưng kỳ lạ chính là loại côn trùng này lại có khí tức của đám người dược sư, Côn Vương, thậm chí còn mô phỏng ra hồn phách và nguyên thần của bọn họ gần như giống nhau, không ai có thể nhìn ra khác biệt.
Càng quỷ dị hơn chính là, thân thể đám người “dược sư” đang già yếu nhanh chóng, trong khoảnh khắc tóc trắng xoá. Từ trung niên biến thành lão niên, từ lão niên đến tử vong.
Sau một lúc lâu, đám người “dược sư” hao hết thọ nguyên, ngã xuống đất bỏ mình, không có hơi thở, chỉ còn lại thi thể.
Tần Mục xua tan Khiên Hồn Dẫn. Không biết khí tức quỷ dị tới từ nơi nào, chỉ thấy hắc ám sâu trong thời không sôi trào, giống như ánh đèn trong bóng tối. Một chiếc thuyền giấy bay tới, lão giả dưới đèn bão đứng lên, xách theo đèn lồng chiếu vào “thi thể” đám dược sư. Nhìn thấy hồn phách đám người “dược sư” bay ra khỏi thân thể, dường như không có chút ý thức nào, thật thà đi lên thuyền giấy theo ánh đèn của lão giả kia.
Thuyền giấy quay đầu, lão giả Âm sai treo đèn lên, thuyền giấy lái vào hắc ám, khí tức quỷ dị biến mất.
- Được rồi, đã lừa gạt Âm sai!
Đột nhiên trong lòng đất có tiếng dược sư vang lên, ngay sau đó mặt đất trồi lên. Đám người dược sư, người què thoát ra khỏi túi côn trùng, trên người dính đầy chất lỏng.
Dược sư rút ngân châm ra khỏi người bọn họ, thân thể còn yếu ớt, nguyên thần vẫn bất ổn như cũ. Dược sư kiểm tra một phen, nói:
- Chú Hồn trùng vẫn đục trong hồn phách các ngươi, sẽ đục trong thân thể, cần chữa trị nhục thể các ngươi trước. Thân thể khôi phục, khi đó thân thể của các ngươi sẽ sống lại. Dược liệu trên người ta tiêu hao gần hết, cũng không đủ linh dược.
Tần Mục vội vàng nói:
- Trên thuyền Thái Dương có Thuần Dương trì, có thể khôi phục sinh mệnh lực nhanh chóng.
- Vậy thì dễ làm hơn nhiều!
Dược sư thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Chúng ta đi ngâm trong Thuần Dương trì, nhanh chóng điều dưỡng tốt thân thể, những Thế Thân trùng kia không thể lừa gạt Âm sai.
Mọi người vội vàng đi tới thuyền Thái Dương, Tần Mục xe nhẹ đường quen, hắn dẫn bọn họ đi tới Thuần Dương trì. Mọi người ngâm trong đó, cơ năng thân thể dần dần khôi phục, nước trong ao dần dần ít đi.
Tần Mục nhìn thấy mọi người không nguy hiểm tính mạng, vội vàng nói:
- Các vị, nguyên thần của các ngươi đến nơi nào?
Hôi Tiên thở phào một hơi, nói:
- Lúc ấy đại chiến, Thái Dương Thủ lái thuyền chạy đến trợ giúp nhưng thần linh Thượng Thương quả thực lợi hại. Đều là loại thần thông đạo pháp, thần linh bảo, uy lực mạnh mẽ. Đại tỷ nhị ca bọn họ lần lượt chết trận, Thái Dương Thủ cũng bị giết lên thuyền, tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Quốc sư dẫn động Chấn đỉnh, tính toán đồng quy vu tận, chấn thương thần linh nhưng phát sinh một quái sự.
Tần Mục lộ ra vẻ nghi hoặc, đột nhiên tỉnh ngộ, nói:
- Chấn đỉnh chấn xuyên qua hàng rào thế giới khác và Duyên Khang?
- Không phải.
Người què lắc đầu nói:
- Là lực lượng Chấn đỉnh bị Thần Đoạn sơn mạch hấp thu.
Tần Mục ngẩn ngơ.
Người què tiếp tục nói:
- Lúc ấy ta thấy hỗn đản Duyên Khang quốc sư lấy Chấn đỉnh ra, ta liền biết không ổn. Ta lập tức cõng dược sư chạy trốn, khoảng cách khá xa. Người điếc, ngươi lúc ấy khá gần, ngươi nói với hắn.
Người điếc nhổ hai lỗ tai sắt ra giặt trong Thuần Dương trì, lại cắm vào bên trong lỗ tai, nói:
- Uy năng Chấn đỉnh bộc phát, ta cũng biết không ổn, lập tức vẽ tranh tính toán nấp trong tranh tránh thoát một kiếp. Không ngờ lực lượng Chấn đỉnh quá kinh khủng, ta căn bản không kịp chạy trốn, thế giới trong tranh chôn vùi. Ngay lúc này, Thần Đoạn sơn mạch bộc phát uy năng đáng sợ hấp thu lực lượng Chấn đỉnh. Tiếp theo, bầu trời và mặt đất xuất hiện lỗ lớn, bên kia lỗ lớn xuất hiện thế giới khác.
Lúc đó bọn họ đang ác chiến, Duyên Khang quốc sư bất chấp hậu quả đánh ra một đòn làm cho tất cả mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng Thần Đoạn sơn mạch biến hóa đã cứu bọn họ một kiếp.
Bọn họ không kịp kiểm tra tình hình thế giới khác, lại lâm vào khổ chiến. Thực lực Hoa quân và Ngôn Tinh quân quá mạnh, khó đấu lại địch thủ. Hoa quân tiến đánh thuyền Thái Dương, tính toán giết chết Viêm Tinh Tinh, tình hình nguy cấp.
Tư bà bà phát hiện không ổn, triệu tập mọi người, bố trí Đại La Thiên Tinh trận. Nàng cũng cưỡng ép thúc giục Đại La Thiên Tinh trận, cũng kéo nguyên thần mọi người ra khỏi thân thể, tính toán nguyên thần đại chiến.
- Sau đó, chúng ta đi vào trong thế giới kỳ dị.
Người điếc suy nghĩ xuất thần, nói:
- Bên dưới Thần Đoạn sơn mạch có một thế giới kỳ dị, hẳn là, hẳn là...
Côn Vương kiến thức rộng rãi, nói:
- Một thế giới trong thần ma trọng khí!
Người điếc gật đầu, nói:
- Ở chỗ đó, chúng ta đều bị nhốt lại nhưng vẫn không ngừng chém giết, cuối cùng mấy người chúng ta bị đánh chết. Sau khi chúng ta chết, liền phát giác có sức mạnh kỳ dị xâm nhập thế giới kia sau đó liền nhìn thấy thần linh đầu chim vỗ cánh bay tới. Từ đó dẫn chúng ta đnế Phong Đô, nói là đi gặp bạn cũ. Vừa mới nhìn thấy trưởng thôn liền bị Mục nhi kéo lại.
- Trưởng thôn đang ở Phong Đô?
Tần Mục kinh ngạc, đột nhiên trong lòng đau xót, siết chặt nắm đấm:
- Trưởng thôn, ta nhất định sẽ đi Phong Đô cứu ngươi ra!
Càng làm cho người ta khiếp sợ là, phía dưới Thần Đoạn sơn mạch ẩn chứa lực lượng không tên ngăn cản uy năng của Chấn đỉnh, hơn nữa còn kéo nguyên thần bọn họ vào trong đó. Trọng khí đó là gì? Tại sao lại bị chôn ở chỗ này? Trọng khí là ai tạo, ai chôn?
- Nói như vậy, tượng đá ma thần dị vực đang tìm kiếm chính là trọng khí này! Nguyên thần của Tư bà bà và đám người Thượng Thương đều ở trong trọng khí!
Hắn mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên mặt đất chấn động, dãy núi xa xa tung bay. Một pho tượng đá xoay tròn phá vỡ mặt đất, từ từ dâng lên, dường như tượng đá ma thần dị vực đang tìm kiếm cái gì đó.
Cùng lúc đó, trong bóng tối xuất hiện chấn động, Tần Mục ngưng mắt nhìn lại, từng pho tượng đá đi tới nơi đây.
- Bọn họ tìm được trọng khí!
Sắc mặt Tần Mục thay đổi.