Tần Mục có một loại cảm giác bất lực thật sâu. Nơi đó là địa phương Khiên Hồn Dẫn cùng phục sinh pháp thuật của hắn không thể đạt tới.
Thần Nhân trong hỏa diễm vĩ ngạn hướng Tần Mục đi tới, càng ngày càng cao lớn, hừng hực ánh lửa hội tụ hướng trong cơ thể của hắn. Mà sau đó, thân ảnh đứng vững vàng càng cao to hơn, hắn là Thần khí Ngự Thiên Tôn!
Giờ phút này, Hỏa Thiên Tôn đang hấp thu đại đạo hào quang trong Nam Cực cấm khu lớn mạnh lực lượng của mình, tu luyện tới hắn một bước này, đã rất khó lại tiếp tục tăng lên. Muốn tiến bộ, ngoại trừ tu thành cảnh giới Thiên Đình này ra, hắn còn có thể hấp thu thiên địa đại đạo giống nhau cùng thuộc tính hắn, mà nơi Nam Đế Chu Tước sinh ra - Nam Cực cấm khu không thể nghi ngờ là bảo địa tốt nhất.
Nam Đế Chu Tước lúc còn sống, hắn không cách nào cưỡng đoạt lực lượng nơi này, dù sao nơi này là hang ổ Chu Tước, mà Nam Đế Chu Tước sau khi chết, hắn có thể chiếm lực lượng nơi này làm của riêng.
Tần Mục nhìn xem Hỏa Thiên Tôn từ trong ánh lửa đi tới, cao to như vậy, vĩ ngạn như thế, để cho người ta nhìn lên. Vị Thiên Tôn này cho hắn một loại cảm giác xa lạ.
- Năm đó ngươi trở thành Thiên Tôn, Tứ Đế chúc phúc ngươi, để cho ngươi trường sinh cửu thị, gặp dữ
hóa lành.
Tần Mục đè xuống tức giận trong lòng, nói:
- Bây giờ ngươi giết một trong Tứ Đế, trong lòng rất khoái hoạt?
Sau đầu Hỏa Thiên Tôn, Hỏa Diễm Luân càng ngày càng thịnh, ánh mắt rơi ở trên người hắn, bây giờ thực lực Hỏa Thiên Tôn cường đại, vẻn vẹn ánh mắt liền cho Tần Mục một loại cảm giác Nguyên Thần cũng muốn thiêu đốt.
- Tứ Đế chúc phúc, chưa chắc không phải một loại giám thị, một loại khống chế.
Hỏa Thiên Tôn nói:
- Trên thực tế, sớm tại trung kỳ Long Hán thời đại, ta cũng đã hóa đi Tứ Đế chúc phúc. Từ sau khi Ngự
Thiên Tôn tử vong, ta liền ý thức đến vận mệnh của ta, chỉ có thể một mực nắm giữ trong tay chính ta, mà không phải nắm giữ ở trong tay Cổ Thần!
Hắn khom người xuống nhìn xuống Tần Mục, duỗi ra đại thủ ở trước mặt Tần Mục trùng điệp nắm một cái, lạnh lùng nói:
- Ngự Thiên Tôn chính là kỳ vọng Cổ Thần có thể cùng Nhân tộc cùng Hậu Thiên sinh linh bình đẳng ở
chung, đơn thuần tin tưởng Cổ Thần, cho nên hắn mới chết! Ta đi theo vị đại ca này nhiều năm như vậy, học được duy nhất một việc, chính là quyết không thể tin tưởng Cổ Thần, bất kỳ Cổ Thần gì!
Hắn thẳng lên thân eo, đạm mạc nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi rất may mắn, ngươi thu hoạch được xưng hào Thiên Tôn rồi trực tiếp rời đi, không có đạt được Cổ Thần chúc phúc. Thiên Tôn đạt được Cổ Thần chúc phúc, có mấy người đạt được kết cục tốt? Ngươi may mắn, không có kinh lịch cực khổ khi Long Hán thời đại, mà ta đã trải qua. Tứ Đế
chúc phúc trong người ta, đơn giản là vì khống chế ta, ta phản kháng diệt trừ Nam Đế trong Tứ Đế, chẳng lẽ không phải hẳn là nên?
Ánh mắt của hắn sâm nhiên, nói:
- Ta biết ngươi đến đây cần làm chuyện gì, ngươi muốn lợi dụng Cổ Thần lực lượng, muốn đối kháng Thiên Đình. Nhưng mà ngươi không có nghĩ qua, năm đó Tứ Đế, chưa chắc không phải tiếp nhận Hậu Thiên sinh linh huyết nhục hiến tế nhân vật đáng sợ. Bây giờ thời đại, tốt quá nhiều so với lúc trước kia!
Tần Mục đờ đẫn nói:
- Chỉ cần không phản kháng?
- Đúng, chỉ cần không phản kháng!
Hỏa Thiên Tôn tiếp tục hấp thu đại đạo hào quang Nam Cực cấm khu, cất cao giọng nói:
- Chỉ cần không phản kháng Thiên Đình, không làm cái gọi là biến pháp, tất cả mọi người có thể sống, làm Nhân tộc Thiên Tôn, ta có thể bảo hộ các ngươi! Nếu như Ngự Thiên Tôn còn sống, cũng nhất định sẽ
kiêu ngạo vì cảm giác thành tựu đã đạt được!
Khóe mắt Tần Mục run lên:
- Hỏa Thiên Tôn, ngươi sinh hoạt tại Thiên Đình quá lâu, ngươi không nhìn thấy tình trạng đám người sinh hoạt tại các đại Chư Thiên cùng Nguyên giới. Mỗi lần Thần Ma hạ giới, huyết nhục hiến tế, dùng tế
phẩm sao lại không phải Nhân tộc? Không phản kháng, cũng không thể sống sót, nhiều nhất chỉ là một bộ
phận người có quyền có tiền sống sót!
- Đã tốt hơn Viễn Cổ thời đại nhiều lắm.
Hỏa Thiên Tôn lại lần nữa cúi người, trong mắt thiêu đốt lên ngọn lửa rừng rực, trong miệng phun ra khí lưu hóa thành biển lửa hừng hực, từ Tần Mục bên cạnh bay qua, nói:
- Tương lai sẽ còn càng ngày càng tốt. Ta hiện tại đã có thực lực bảo hộ Nhân tộc, ta không giống với Nhân tộc Thiên Tôn khác! Vân Thiên Tôn bại vong, Nguyệt Thiên Tôn quy ẩn, Lăng Thiên Tôn không biết biến báo, chết không có chỗ chôn, U Thiên Tôn chỉ biết là hối hận trốn ở U Đô, Tần Thiên Tôn chỉ biết là nghịch thiên mà đi, sau khi thất bại liền giấu đầu giấu đuôi không dám hiện thân. Chỉ có ta!-
- Mục Thiên Tôn, chỉ có ta vì Nhân tộc lo lắng hết lòng, vì Nhân tộc cầu một cơ hội có thể sống sót! Vì cơ
hội này, ta có thể hợp tác cùng người làm cho ta cảm giác được buồn nôn nhất, có thể lá mặt lá trái cùng với những hạng người giảo hoạt khác! Vì cơ hội này, ta nhất định phải cho bọn hắn mượn lực lượng diệt trừ Cổ Thần, diệt trừ tất cả Cổ Thần!
Bàn tay của hắn vươn hướng Tần Mục, chân thành nói:
- Đình chỉ biến pháp đi, đừng để ta ở Thiên Đình khó xử. Đến Thiên Đình giúp ta một chút năng lực, ngươi là Mục Thiên Tôn, cường giả năm đó đánh qua ta, ta biết ngươi có tài cán, ngươi ta liên thủ, sẽ để
cho thời đại tốt đẹp hơn kia nhanh chóng đến! Đến lúc đó, chúng ta cùng Thiên Đình chia cắt quyền lực, chúng ta có thể che chở Nhân tộc, Nhân tộc không còn bị xem như tế phẩm!
Tần Mục không có nắm chặt tay của hắn, mà nhìn chằm chằm bàn tay này, giống như cười mà không phải cười nói:
- Ngươi muốn cho Nhân tộc sống sót, cho dù là quỳ, cho dù hi sinh một bộ phận tế phẩm xem như nịnh nọt Thần Ma. Mà ta cũng có một mơ ước, trong giấc mộng của ta, mọi người đứng đấy sinh hoạt, không cần quỳ bất luận kẻ nào.
- Trong giấc mộng của ta, mỗi người đều có thể toàn bộ là nhân tài, mọi người có thể trở thành một thành viên trong thần chỉ, có thể nắm giữ thiên tượng, thiên địa đại đạo vì người sữ dụng. Bọn hắn cũng có thể không đuổi theo cầu lực lượng, hắn có thể đọc sách, có thể trở thành Thư Thần, có thể vẽ tranh, trở thành Họa Thần, có thể làm mình thích làm sự tình, xưng thần tại mình am hiểu lĩnh vực.
- Ta muốn để bọn hắn có tôn nghiêm sinh hoạt, để bọn hắn sinh hoạt giàu có, từ đó theo đuổi giấc mộng của mình. Mà không phải giống như ngươi nói vậy, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cầu sinh tồn.