Mục lục
Mục Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Đế ân cần giữ lại.

- Mục Thiên Tôn không còn ở thêm mấy ngày?

- Không được, không được.

Hai người khách sáo một phen, Tần Mục mệnh Long Kỳ Lân cùng Yên nhi thu thập hành trang, Đông Đế

thì phi thân đi vào Linh Bảo sơn, ngạnh sinh sinh đem một ngọn núi rút lên, Thần Ma trong Thiên Đình thấy thế không biết làm sao, nhao nhao âm thầm kêu khổ:

- Đông Đế dự định dọn đi Linh Bảo sơn sao? Tương lai chúng ta phải đi đâu tìm Long Nha Đao?

Cũng may Đông Đế chỉ dọn đi rồi một ngọn núi, còn có mặt khác tám tòa đỉnh núi.

Ngọn núi này vô cùng nặng nề, tuy nói không phải toàn bộ Linh Bảo sơn, nhưng cũng không thể coi thường, lúc bị Đông Đế chuyển đến, cường đại địa từ nguyên lực ép tới không gian vặn vẹo.

Khóe mắt Tần Mục nhảy lên, đối với Đông Đế mà nói, ngọn núi này cũng không tính lớn, nhưng mà đối với hắn mà nói, núi quá cao, quá lớn, quá nặng, căn bản mang không nổi nâng không nổi.

Đông Đế hóa thành Đế Hoàng áo xanh, đứng trên không trung, một tay nâng lên Linh Bảo sơn, nói:

- Mục Thiên Tôn, Linh Bảo sơn ở đây, ngươi đón lấy!

Nói rồi liền ném Linh Bảo sơn xuống!

Long Kỳ Lân cùng Yên nhi rùng mình, ngọn núi này quá lớn, cho dù bọn hắn trốn bán sống bán chết, thời gian ngắn như vậy cũng trốn không thoát ngọn núi này trấn áp.

Tần Mục mỉm cười, đưa tay đem mở ra mắt dọc trên mi tâm, quăng con mắt này lên.

Con mắt thứ ba của hắn đón Linh Bảo sơn bay đi, tròng mắt tựa hồ đang xoay tròn, một màn ánh sáng đón Linh Bảo sơn đang bắn ra.

Màn sáng từ đỉnh núi quét đến dưới núi, Linh Bảo sơn hư không tiêu thất.

Thần nhãn kia bay trở về, rơi vào mi tâm Tần Mục, huyết nhục tự động sinh trưởng, thần kinh kết nối.

Con mắt mi tâm Tần Mục chớp chớp, phát hiện chỉ là một ngọn núi mà nói ảnh hưởng không lớn, lúc này cười nói:

- Đa tạ Đông Đế bệ hạ. Bệ hạ dừng bước.

Đông Đế cũng giật mình, từ trên trời giáng xuống, suất lĩnh văn võ quần thần Thanh Long Thiên Cung đưa tiễn, thanh thế to lớn, theo đủ cấp bậc lễ nghĩa, nói:

- Mục Thiên Tôn không cần chú ý, hai trận khảo nghiệm, chỉ là đùa giỡn, Thiên Tôn không cần để ở trong lòng.

Tần Mục nói:

- Làm hỏng rất nhiều cung khuyết Thanh Long Thiên Cung, trong nội tâm của ta cũng rất bất an.

- Thiên Tôn không nên tự trách, Đông Cực Thiên ta còn nhiều, rất nhiều Thần Long tinh thông kiến trúc, làm hỏng xây lại là được.

Đông Đế làm cho người như gió xuân ấm áp, hồn nhiên không thấy lúc trước khí thế hùng hổ doạ người, cùng Tần Mục sánh vai mà đi, cười nói:

- Lúc ngươi đến, ta chưa từng nghênh tiếp, ngươi đi, ta nhất định đưa tiễn. Thiên Tôn, đã đến Nam Thiên Môn.

- Dừng bước.

Tần Mục quay người, khom người nói.

Đông Đế khom người hoàn lễ, nói:

- Thiên Tôn đi đường cẩn thận.

Tần Mục gọi Long Kỳ Lân cùng Yên nhi, đi ra ngoài.

Đi hơn nghìn dặm, chỉ thấy hậu phương thần quang doanh tiêu, Thiên Long loạn vũ, Đông Đế lại suất lĩnh văn võ quần thần chạy đến, cười ha ha nói:

- Ta đưa tới Thiên Tôn, vẫn chưa thỏa mãn, bởi vậy lại đến đưa tiễn!

Yên nhi cùng Long Kỳ Lân giật nảy mình, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Đông Đế cho rằng bị mất mặt, lại bị công tử ( giáo chủ) chiếm tiện nghi, đến đây giết người diệt khẩu, đoạt lại bảo vật?

Tần Mục nhảy xuống từ trên lưng Long Kỳ Lân, lộ ra vẻ cảm động, thở dài:

- Đông Đế bệ hạ đưa tới cũng đã là làm ta thụ sủng nhược kinh, lại cho mà nói liền làm ta xấu hổ. Bệ hạ, thịnh tình tâm lĩnh, xin dừng bước.

Đông Đế thở dài:

- Cùng Thiên Tôn một hồi khiến cho ta cảm xúc rất nhiều, nếu không đưa tiễn, tâm ta khó cắt khó bỏ.

Tần Mục thở dài, Đông Đế hoàn lễ, tự mình dìu hắn leo lên Long Kỳ Lân phần lưng, nói:

- Thuận buồm xuôi gió!

- Bệ hạ dừng bước.

Long Kỳ Lân chạy về phía trước, lơ đãng quay đầu nhìn lại, đã thấy Đông Đế Thanh Long suất lĩnh lấy rất nhiều Thần Long Đông Cực Thiên còn đứng ở giữa không trung xa xa quan sát, thật sự là tình thâm ý thiết.

Long Kỳ Lân đang muốn mở miệng hỏi thăm Tần Mục, đã thấy thần quang phun trào, Đông Đế lại lần nữa dẫn người chạy đến, cao giọng nói:

- Mục Thiên Tôn dừng bước!

Tần Mục bảo Long Kỳ Lân dừng lại, nhảy xuống tới, bên cạnh có long nữ bưng lấy khay, trong khay có rượu ngon chén vàng, Đông Đế tự mình rót rượu, nâng chén nói:

- Thiên Tôn lần này đến, ta lại chưa từng cùng Thiên Tôn tận hứng phải say một cuộc, là sai lầm của ta, trước khi chia tay, ta kính Thiên Tôn một chén.

Tần Mục bưng chén rượu lên, cùng hắn tương đối uống rượu, cười nói:

- Không thắng tửu lực, Mục đã có say say men say, một chén rượu ngon của bệ hạ, thắng qua ngàn đàn rượu ngon. Bệ hạ dừng bước.

Đông Đế đưa mắt nhìn hắn leo lên Long Kỳ Lân, phất tay tiễn biệt.

Long Kỳ Lân chở Tần Mục cùng Yên nhi đi vào phụ cận Thần khí Ngự Thiên Tôn, đã thấy Đông Đế suất lĩnh lấy vô số cường giả Thanh Long Thiên Cung lại lần nữa chạy đến, Đông Đế sai người dâng lên mứt, hổ

thẹn nói:

- Thiên Tôn đi vào ta Đông Cực Thiên, ta chưa từng một tận tình địa chủ hữu nghị, đặc biệt dâng lên chút rau quả.

Tần Mục để Yên nhi nhận lấy mứt, nói:

- Bệ hạ thịnh tình, Mục, cực kỳ sợ hãi.

Đông Đế lại lần nữa phất tay đưa tiễn, ân cần từ biệt.

Lại đi hơn nghìn dặm, Long Kỳ Lân đi vào một tòa thần thành khác, đã thấy Đông Đế lại lần nữa dẫn người chạy đến đưa tiễn, Đông Đế nghẹn ngào rơi lệ, nói:

- Hôm nay từ biệt Mục Thiên Tôn, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại. Ta lại tiễn Thiên Tôn đoạn đường.

Tần Mục cũng không nhịn được rơi lệ, nức nở nói:

- Đông Đế thịnh tình, Mục thịt nát xương tan cũng khó báo đáp!

Hai người ôm nhau, lập tức tách ra, riêng phần mình gạt lệ.

Thần Ma trên sáu tòa thần thành lòng bàn tay Thần khí Ngự Thiên Tôn nhìn xem một màn này, riêng phần mình châu đầu ghé tai.

Tần Mục lại lần nữa lên đường, Long Kỳ Lân ổ chăn một bụng nghi vấn, không kịp hỏi thăm, đã thấy Đông Đế lại lần nữa dẫn người chạy đến, lại một lần ân cần đưa tiễn.

Đông Đế một đoàn người vậy mà liên tục đưa chín lần, đem Tần Mục đưa đến bên cạnh Thiên Long Bảo Liễn, Đông Đế tự thân vì Tần Mục buộc lên Thiên Long, nâng Tần Mục leo lên bảo liễn, nhìn xem Tần Mục ngồi xuống xuống.

- Bệ hạ mời trở về đi.

Tần Mục quay kính xe xuống, đỏ hồng mắt nói.

Đông Đế thở dài:



- Chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại?

https://truyenyy.vip/truyen/muc-than-ky-dich/chuong-1074.html 1/2

21:46, 26/03/2022

Chương 1074 - Mục Thần Ký (Dịch)

Một đoàn người đưa mắt nhìn Thiên Long Bảo Liễn lái vào Linh Năng Đối Thiên Kiều, lúc này mới trở về

trở về.

- Đông Đế Thanh Long, là nhân vật lợi hại.

Tần Mục cảm khái.

- Đông Thiên Thanh Đế chỗ nào có thể đấu qua được hắn? Cũng chỉ có Lang Hiên Thần Hoàng mới có thể

vượt qua hắn.

Trong bảo liễn, thân ảnh Lãng Uyển Thần Vương xuất hiện, thản nhiên nói:

- Đại chiến cùng bộ tộc Tạo Vật Chủ, trải qua chiến dịch gỉ máu, hơn nữa có thể còn sống sót, tự nhiên không phải kẻ vớ vẩn. Thánh Anh, ta một mực lo lắng ngươi xem thường hắn.

Tần Mục mỉm cười, nói:

- Là hắn xem thường ta, ăn một chút thua thiệt. Bất quá hắn đã bù đắp lại.

Long Kỳ Lân rốt cục không chịu nổi một bụng nghi vấn, nói:

- Giáo chủ, vì sao Đông Đế ăn thiệt thòi rồi mà còn ân cần đưa tiễn? Lại còn đưa chín lần! Liền xem như

Thiên Đế chạy tới, hắn cũng chưa chắc sẽ liên tục đưa chín lần.

Yên nhi cũng đầy mình nghi hoặc, nói:

- Đông Đế bụng dạ hẹp hòi, nhìn không giống như loại người này!

Tần Mục cười nói:

- Hắn phải làm thái độ này cho Thiên Đình xem, để đối phương biết thấy hắn đã liên minh cùng ta, hơn nữa còn muốn cho thấy, hắn đối ta coi trọng không gì so sánh nổi. Dạng này có hai chỗ tốt, một là hướng các Cổ Thần khác cho thấy lập trường, một là khiến cho Thiên Đình đối phó ta.

Hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói:

- Ta để hắn bị thua thiệt, ngay trước mặt con cháu hậu đại của hắn, đánh chuyển thế thân của hắn một trận, lại đánh cược thắng đi hắn một ngọn núi. Đông Đế thua chiến trận, há có thể không trả thù lại? Hắn nhìn như ân cần đưa ta, chín đưa Mục Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn thật là mặt mũi lớn. Nhưng mà hắn càng coi trọng ta, Thiên Đình càng muốn trừ hết ta. Đây là đem ta đặt ở trên lửa nướng a



Đại chương 4000 chữ nha. Một khán quan chậm rãi nói: Trạch Trư, ngươi lại đoạn chương. Trạch Trư liền bày ra đại chương 4000 chữ, mặt đỏ lên, từng sợi gân xanh hiện lên trên trán, tranh luận: Ta không có đoạn! Đoạn chương, người viết sách, có thể để đoạn chương sao?

Các khán giả nhao nhao cười, trêu ghẹo: Còn không có đoạn? Lần trước ngươi đoạn chương lúc bị bắt lại, treo đánh. Trạch Trư liên tiếp khó hiểu, cái loại hình gì cầu nguyệt phiếu, cầu đặt mua, dẫn tới các khán giả cười vang đứng lên, trong khu bình sách tràn đầy không khí vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK