Nàng đưa tay cầm lấy bình ngọc, lúc này Tần Mục mới chú ý tới tay nàng ta có đeo găng tay tơ màu đen, rất mỏng nhưng có thể bảo vệ da không lộ ra ngoài không khí.
Đôi găng tay này chắc chắn không phải vật tầm thường, người quen luyện độc dùng độc thường vô cùng cẩn trọng, tránh để mình tiếp xúc với độc vật, Tần Mục dám khẳng định đôi găng tay tơ đen không phải là chất liệu tơ, kín không lọt gió, tới không khí cũng không thể xuyên qua.
Ngực nàng ta không hề nhấp nhô, hít thở trao đổi khí thông qua lỗ chân lông dưới da của mình, tránh bị trúng độc.
Rõ ràng thực lực của nàng không nằm ở linh binh và tu vi, mà nằm ở độc.
Cảnh giới tu vi không phải tiêu chuẩn để phán đoán thực lực của dược sư, cho dù cảnh giới rất thấp nhưng cũng có thể đầu độc chết một vị thần.
Mộc Ánh Tuyết nhìn bình ngọc nhưng không đi ngửi Thất Mê Hương trong bình mà kéo cánh tay cho da của mình ngửi, hít lấy rất ít Thất Mê Hương, lập tức thấy nửa cánh tay tê dại, mất đi tri giác.
“Thuốc tốt!”
Mắt nàng phát sáng, đóng nắp bình ngọc lại vứt trả cho Tần Mục khen ngợi:
“Mặc dù không làm cao thủ cảnh giới Thiên Nhân tê liệt, nhưng có thể hạn chế hành động của họ. Đúng là thuốc tê lợi hại!”
Tần Mục ngửa tay, nguyên khí phóng ra nâng bình ngọc lên, không để bình ngọc tiếp xúc với tay mình, hắn lấy một con cóc mắt xanh ba chân trong túi Thao Thiết ra, cóc há miệng, nuốt bình ngọc vào bụng, ngậm miệng sau đó lại nhả bình ngọc ra.
Tần Mục đặt cóc xuống, con cóc ba chân nhảy tanh tách tới phía Mộc Ánh Tuyết. Hùng Tích Vũ tròn mắt nhìn, bọn họ chỉ biết Tần Mục hái thuốc trong bồn địa, nhưng không biết Tần Mục bắt một con cóc mắt xanh bỏ vào túi Thao Thiết của mình từ khi nào.
“Độc dược của Mộc tỉ tỉ cũng rất lợi hại!”
Tần Mục khen ngợi:
“Tuy nhiên độc của ngươi chỉ là trò vặt không đáng nhắc tới, không thể gọi đệ nhất thiên hạ!”
Mộc Ánh Tuyết hai mắt phát sáng nhìn con cóc mắt xanh đang nhảy tới, ngón tay khẽ cử động, một luồng nguyên khí hóa thành một con phi trùng bay tới bay lui, con cóc ba chân phóng lưỡi đi, nuốt phi trùng vào bụng, kêu lên ộp oạp hai tiếng sau đó căng phồng lên như được bơm khí, chỉ trong chớp mắt đã to như một con trâu.
Tần Mục lấy một viên linh đan ra, ngón tay vạch nhẹ ở giữa linh đan, linh đan vỡ đôi ra, chỉ nghe tiếng vù vù vọng tới, đây là một viên linh đan rỗng ruột, bên trong có một con muỗi bay ra.
Con muỗi vỗ cánh bay lên lưng cóc, bám bên trên, không bao lâu sau, con cóc mỗi lúc một nhỏ lại, con muỗi mỗi lúc một to ra, bụng muỗi giống như một túi nước khổng lồ, chỉ có điều bên trong đựng toàn máu, không phải màu đỏ mà là máu màu xanh.
Con muỗi hút no máu, thể hình con cóc ba chân lại khôi phục bình thường, nhảy chồm chồm, vung lưỡi về phía con muỗi khổng lồ dài hơn trượng trong không trung, chỉ có điều muỗi quá lớn không nuốt được.
Mộc Ánh Tuyết kinh ngạc:
“Linh Đan nuôi côn trùng? Thú vị đấy.”
Nàng ta kéo tay ra, để lộ làn da trắng ngần, con muỗi lập tức bay tới, cắn trên tay nàng, vừa đâm vào da con muỗi lập tức thu nhỏ nhanh chóng giống như rút nước, màu sắc cũng biến đổi, biến thành màu đỏ, tỏa ánh lửa bay về phía Tần Mục.
Tần Mục đồng tử co rút, lấy mấy viên linh đan từ trong túi Thao Thiết ra, những linh đan này to nhỏ khác nhau, màu sắc cũng khác nhau.
Tần Mục nhanh chóng cắt những viên linh đan này thành nhiều miếng đủ kích cỡ, mỗi loại lấy một ít dựa theo tỉ lệ trọng lượng, lòng bàn tay phóng ra một luồng lửa, lập tức dung hợp dược lực của các linh đan khác nhau lại, thôi hóa, tạo ra một loại đan dược khác.
Tần Mục há miệng nuốt viên đan dược này vào bụng, thôi hóa dược lực, kéo áo trên cánh tay lên. Con muỗi biến thành màu đỏ có mang theo lửa bay tới đậu trên tay hắn hút máu, sắc mặt Tần Mục lập tức đỏ gay, xương và cơ trên mặt biến dạng, biến thành răng nanh mặt đỏ, lông mày dựng lên, hai mắt xếch ngược giống như quỷ dữ.
Con máu đó hút xong máu của hắn lại khôi phục về màu vốn có, chao đảo bay về phía Mộc Ánh Tuyết.
Mộc Ánh Tuyết cười nhạt:
“Ngươi không hạ độc sao?”
Mũi Tần Mục bỗng dài thêm một đoạn, lỗ mũi hướng lên trên, vô cùng dị hợm, hắn cười ha ha:
“Nếu ta không hạ độc, con muỗi đó sao có thể ngửi thấy mùi của ngươi liền bay tới?”
Mộc Ánh Tuyết khẽ nhíu mày, nhìn con muỗi đang bay tới, xác định xem Tần Mục hạ loại độc nào.
Một lát sau, cô gái này lấy trong túi áo ra mấy loại dược liệu, linh hoạt điều phối độc dược, sau đó bôi lên cánh tay mình để cho muỗi đốt.
Muỗi cắn nàng ta, tóc của Mộc Ánh Tuyết lập tức mọc dài ra, chỉ trong chớp mắt đã mọc dài ra khắp nơi như một con nhím.
Phụt.
Một tiếng động khẽ vang lên, Mộc Ánh Tuyết thấy mông hơi ngứa, một chiếc đuôi to mọc ra từ sau mông nàng, đâm thủng quần, quét xuống đất.
Sắc mặt Mộc Ánh Tuyết xanh mét, con muỗi hút máu nàng ta xong, độc tính trong người thay đổi, lập tức không còn hứng thú với nàng, vù vù bay về phía Tần Mục.
Tần Mục mặt biến sắc, vội vàng lấy mấy chục loại linh đan trong túi Thao Thiết ra, chia cắt bào chế thuốc, đợi khi muỗi bay tới hắn đã bào chế xong linh đan. Lần này hắn uống linh đan, hỏa khí trên mặt lập tức biến mất, gương mặt lại khôi phục như cũ.
Muỗi đốt hắn một lát rồi lại bay đi, trong người Tần Mục vọng ra tiếng động ầm ầm, giống như như sấm rền, tiếp theo đó trên trời sấm vang chớp giật, một tia sét đánh xuống người Tần Mục, chỉ trong chớp mắt đã đánh hắn đen thui.
Mộc Ánh Tuyết cũng đang luyện chế độc dược, luyện thành một bình thuốc nước nhỏ, ngửa cổ uống liền, mái tóc đang tung bay lập tức rụng sạch không còn sợi nào, chiếc đuôi sau mông cũng rơi xuống.
Cô gái túm vội quần, sắc mặt xanh xám, giơ tay ra cho muỗi đốt.
Mộc Ánh Tuyết rên khẽ, ngã ngửa ra mặt đất, dưới người vọng lại tiếng răng rắc, từ đầu tới chân mọc ra tám chiếc chân, giống như một con nhện lông lá.
“Độc của ngươi mạnh đấy!”
Mộc Ánh Tuyết giận dữ, kêu lên:
“Ăn thử độc của ta xem sao!”
Con muỗi lại bay về phía Tần Mục, Tần Mục mặt biến sắc, vội vàng điều chế thuốc, trước tiên giải âm độc trên người, quát lên:
“Ta lại sợ ngươi chắc?”
Hai người đấu độc cũng với phong cách quái dị khiến Hùng Tích Vũ, Hùng Kỳ Nhi và mọi người nhìn há hốc miệng, lần đầu tiên bọn họ tranh tài cao thấp là hạ độc trên bình ngọc, sau đó Tần Mục dùng cóc ba chân để giải độc đồng thời khiến độc tính thay đổi.
Cóc ba chân bị kịch độc ảnh hưởng, cho rằng Mộc Ánh Tuyết là món ăn ngon nên mang theo kịch độc chạy về phía Mộc Ánh Tuyết.
Mộc Ánh Tuyết dùng nguyên khí hóa thành phi trùng, trong người trùng có mang theo một loại kịch độc khác, cóc ăn phi trùng khiến độc tính trong người biến đổi. Tần Mục thả muỗi dị chủng bắt được trong bồn địa Tây Thiên Cung, dùng độc tính nguyên thủy của muỗi để hút máu cóc, phát sinh biến dị, đi đốt Mộc Ánh Tuyết để hạ độc nàng ta.
Mộc Ánh Tuyết sau khi giải độc liền cấy lên người muỗi, cho nó đi đốt Tần Mục, khảo nghiệm bản lĩnh của hắn.
Hai người đấu qua đấu lại đều dùng hết mọi thủ đoạn, vừa giải độc của đối phương vừa phải bảo đảm muỗi dị chủng không bị đầu độc chết, đồng thời còn phải đầu độc đối phương, yêu cầu cực cao đối với luyện độc, giải độc, chỉ một chút bất cẩn sẽ không đầu độc chết đối phương được, ngược lại có khả năng bị độc được của chính mình đầu độc chết.
Tần Mục nhìn con muỗi đang bay tới nhíu mày, giơ tay nói:
“Đợi chút. Bản lĩnh luyện độc của ngươi và ta ngang hàng nhau, nếu đã muốn phân thắng bại hà tất phải hạ độc trên người mình?”
Mộc Ánh Tuyết cũng có phần không chịu đựng nổi, nghe xong lập tức nhìn Hùng Tích Vũ và mọi người, mỉm cười nói:
“Nếu đã vậy, ngươi hạ độc Ngọc Bác Xuyên, ta giải độc cho hắn. Ta hạ độc Nãi Quỳ, ngươi giải độc cho nàng ta. Ngươi yên tâm, Ngọc Bác Xuyên là tiểu công tử của Chân Thiên Cung bây giờ, địa vị không thua kém Nãi Quỳ.”
Hùng Tích Vũ mặt biến sắc, Ngọc Bác Xuyên nằm bất động trên mặt đất cũng thầm kêu khổ.
Hai người bọn họ đấu độc khiến người khác hoa mắt mũi, thậm chí độc sư Mộc Ánh Tuyết còn dùng cả âm độc danh tiếng lẫy lừng vậy mà cũng không làm gì được Tần Mục, có thể thấy rằng trình độ về mặt độc lý của Tần Mục cũng không hề thua kém độc sư.
“Dùng độc trên người ta, nếu như độc sư không giải được, chẳng phải ta sẽ chết chắc sao?” Hắn muốn bỏ chạy nhưng dược tính của Thất Mê Hương vẫn chưa được giải, linh hồn vẫn bị tê liệt.
Tần Mục cười nói:
“Dùng độc trên người mình không coi là có bản lĩnh. Ngươi và ta có trình độ khá cao về độc đạo, nếu đã vậy hãy dùng kẻ mạnh hơn làm mục tiêu, đầu độc chết kẻ mạnh nhất mới được coi là tài giỏi!”
Mộc Ánh Tuyết lộ vẻ hiếu kì, hào hứng nói:
“Nãi Quỳ chính là một trong những người mạnh nhất Chân Thiên Cung, bị ta dùng Triền Ty làm giảm tu vi, độc đạo của ta không mạnh sao?”
Tần Mục vỗ vào cây đại thụ bên cạnh, cười nói:
“Việc đó đâu có gì. Nếu chúng ta đấu độc, hãy chọn đại yêu này để đấu! Đại yêu này vốn là Căn Yêu, hút máu thần và máu ma, đồng thời có huyết thống thần ma, tập hợp sức mạnh thần ma, cực kỳ bất phàm. Muốn để nó trúng độc phải làm cho độc tính có thể áp chế được máu thần ma, có khả năng làm thần ma trúng độc!”
Mộc Ánh Tuyết mắt phát sáng, quan sát đại thụ do Căn Yêu hóa thành, tinh thần phấn chấn:
“Người dùng độc cả đời lấy việc đầu độc chết thần ma làm mục tiêu cao nhất, đầu độc chết một cao thủ cảnh giới Thần Kiều không gọi là tài giỏi. Được, ta đồng ý với ngươi! Ngươi và ta ai có thể đầu độc chết Căn Yêu này sẽ là người chiến thắng.”
Một cao thủ cảnh giới Thiên Nhân của Chân Thiên Cung lộ vẻ thất vọng, giãy giụa nói:
“Độc sự, lo việc quan trọng trước…”
Mộc Ánh Tuyết liếc nhìn hắn, cười nhạt nói:
“Ta không quan tâm cuộc chiến tranh giành quyền lực của Chân Thiên Cung các người, trong mắt ta, độc mới chính là việc quan trọng. Ta và vị tiểu ca này là người đồng đạo, đương nhiên phải đấu thật nhiệt tình, như vậy mới không uổng kiến thức học được!”
Đột nhiên, mọi người lập tức ngã hết xuống đất, cả Long Kỳ Lân, Hùng Tích Vũ và hai con dơi trắng cũng không ngoại lệ. Ba cao thủ cảnh giới Thiên Nhân cũng trúng độc hôn mê.
Mộc Ánh Tuyết nhìn Tần Mục, nghiêm túc nói:
“Ánh Tuyết khó khăn lắm mới gặp được đạo hữu, hôm nay nhất định sẽ dốc sức thi triển. Linh dược ta mang tới không nhiều, nhất định phải vào trong Đại Khư hái thuốc. Hai ngày, hai ngày sau ta và ngươi sẽ gặp nhau dưới cây đại thụ này để thể hiện tài năng!”
Tần Mục cảm khái nói:
“Được!”
Nói xong liền đặt một chiếc bình ngọc xuống, miệng bình mở một nữa, Thất Mê Hương sẽ không ngừng bay ra trong thời gian hai ngày, không để cho người khác tiếp cận nơi này.
Hai người lập tức hành động, tới các nơi tìm linh dược, bỏ mặc Long Kỳ Lân, Hùng Tích Vũ và những người khác ở đây.
Sau khi bọn họ đi, cây đại thụ liều mạng lắc lư, muốn bật rễ lên, thừa cơ bỏ trốn, nhưng do bị Thanh Long Châu giữ chặt, không thể động đậy.