Tuyệt bích phía này bắn ra hào quang màu vàng chanh, rộng chừng gần dặm, bên trên phân bố rất nhiều hoa văn kỳ quái, chính giữa mỗi một hoa văn đều có một ngôi sao đang tỏa sáng, cả mặt tuyệt bích có ba mươi sáu đồ án hoa văn, ba mươi sáu ngôi sao chói lọi, như là một bức tinh đồ (bản đồ tinh không).
Ngay khi Bá Sơn Tế Tửu vừa mới sử dụng tới thần thông Tuyệt Bích Thiên Cương thì đột nhiên phía trước bọn họ truyền đến từng trận tiếng sát phạt, một chiến trường đang hướng thẳng về bên này.
Số lượng thần thông giả đang gào thét lao tới lên đến hàng trăm, ngồi trên từng con cự thú rít gào bay nhanh, trước mặt liền thấy một tòa tuyệt bích vắt ngang giữa trời đất này.
Sắc mặt những thần thông giả Man tộc kia không khỏi trắng bệch, một vị lão tướng quân Man tộc vóc người khôi ngô, tóc trắng xoá, lớn tiếng kêu lên: "Mau đánh đổ nó!"
Vô số thần thông gào thét lao tới, thẳng đến tuyệt bích, tiếng va chạm ầm ầm không dứt bên tai.
Lại có từng thanh từng thanh phi kiếm phát ra tiếng rít chói tai, lốp bốp bắn vào tuyệt bích, nhưng thường thường chỉ là mũi kiếm xuyên qua phía tuyệt bích bên này, liền bị cố định lại ở bên trong tuyệt bích mênh mông, không cách nào đi tới, cũng không cách nào thu hồi.
Ong ong ong, Tuyệt Bích Thiên Cương bị đánh cho không ngừng chấn động, trên mặt tuyệt bích bên này cũng nhiều thêm hàng trăm phi kiếm, phía sau còn có từng luồng thần thông bùng phát, bắn về phía tuyệt bích.
Mấy trăm vị thần thông giả Man tộc kia xông thẳng tới, hơn nữa còn bắn ra thần thông, đánh cho mặt tuyệt bích bên này không ngừng xuất hiện vết rách, Bá Sơn Tế Tửu quát lớn, đẩy hai tay về phía trước, lại nghe một tiếng vù, mặt Tuyệt Bích Thiên Cương sinh ra xác nhập vào mặt vách xuất hiện vết rách ở phía trước.
Ông gánh chịu áp lực khó có thể tưởng tượng được, bị bức ép đến không ngừng lùi lại, mấy trăm vị thần thông giả này hợp sức đè xuống, trong đó có không ít cường giả Thất Tinh cảnh, Thiên Nhân cảnh, thậm chí là Sinh Tử cảnh, ông dùng Tuyệt Bích Thiên Cương chống lại những người này, có thể không bị đối phương đánh tan tuyệt bích, đã là cực kỳ đáng sợ.
"Dùng đao hoàn!" Vị lão tướng kia quân lạnh lùng nói.
Phù
Từng viên từng viên đao hoàn ngang trời, xoay tròn xoay tròn trước tuyệt bích, lập tức vô số đao quang vọt về phía tuyệt bích, tiếng leng keng leng keng vang lên giòn giã không dứt bên tai, chỉ một lát trên vách đá dựng đứng cắm đầy những thanh bảo đao, nhiều đến hơn vạn.
Sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu thay đổi, bị áp lực truyền đến từ tuyệt bích bức lui mấy chục bước, Tuyệt Bích Thiên Cương của ông bị sức mạnh kinh khủng ép tới không ngừng thu nhỏ lại.
"Sư đệ, công chúa, chúng ta tiến vào chiến trường Man tộc rồi!"
Bá Sơn Tế Tửu quát lên: "Các ngươi cẩn thận!"
Tần Mục hơi chấn động trong lòng, đột nhiên nghe được nơi sâu trong thảo nguyên truyền đến tiếng kèn lệnh vang vang, một nhánh quân đội khác đuổi giết tới.
Vị lão tướng quân Man tộc kia bất đắc dĩ, lớn tiếng kêu lên: "Nghênh địch!"
Đánh tới chính là một nhánh đại quân, đều là do thần thông giả và võ giả của Man tộc tạo thành, võ giả là bộ binh, thần thông giả là kỵ binh, cưỡi từng con dị thú cao to. Ngoài ra trên bầu trời còn có những con chim khổng lồ giương cánh bay lượn, một vài tướng sĩ Man Địch quốc đứng trên lưng chim, trên đầu gắn lông chim bảy màu, lại là những cô gái, các loại pháp thuật và kiếm sắc đánh xuống phía dưới.
Tần Mục xuyên thấu qua tuyệt bích nhìn lại, chỉ thấy trong đại quân có một vị tướng quân Man tộc tướng mạo đường hoàng ngồi trên mình một con voi trắng, con voi trắng kia cao hơn những con dị thú khác một đoạn, không kém Thanh Ngưu dưới chân bọn họ chút nào.
Ánh mắt vị tướng quân Man tộc trẻ tuổi quét về phía bên này, rơi vào trên Tuyệt Bích Thiên Cương, lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức khôi phục như thường, quát lên: "Gió!"
Lập tức, một nhánh quân đội xông lên phía trước, gỡ từng cái hồ lô lớn trên lưng xuống, như tầng tầng lớp lớp ụ đất đặt ở trước người, mở miệng hồ lô, lập tức bên trong từng hồ lô lớn có khí đen lao ra, hóa thành từng luồng từng luồng lốc xoáy, càng lúc càng lớn, phảng phất như giao long, đầu trên trời, đuôi dưới đất, càn quét bừa bãi xung quanh.
Mà những tướng sĩ thả gió kia lập tức tung người nhảy lên, giẫm vào ngọn gió bay lên giữa không trung, tiếp đó vọt tới đội quân của lão tướng quân kia, cuốn không biết bao nhiêu thần thông giả lên giữa trời.
Những binh sĩ Man tộc này bị cuốn vào không trung, liền thấy những tướng sĩ ở trong gió kia ra tay với bọn họ, múa đao chém tới, giết sạch từng tên từng tên binh sĩ Man tộc.
Vị tướng quân trên voi trắng kia trầm giọng nói: "Mưa!"
Lại có một nhánh quân đội xông về phía trước, sau lưng cõng từng cái từng cái vò gốm, những quân sĩ Man tộc này thả vò gốm xuống, mở nắp ra, lập tức một đoàn mây khói từ trong vò bay ra, những quân sĩ Man tộc này đạp chân vào đám mây bay lên giữa không trung, sau đó mưa lớn ào ào đổ xuống.
Những quân sĩ này làm phép trong mây, từng sợi từng sợi mưa như từng thanh kiếm đâm xuống phía dưới, tướng sĩ Man tộc phía dưới không tránh kịp, liền bị từng sợi từng sợi mưa xuyên thủng đỉnh đầu, đánh thành cái sàng!
Vị tướng quân trẻ tuổi kia lại quát lên: "Sấm!"
Từng nữ tướng sĩ Man tộc ngồi trên lưng chim khổng lồ trên bầu trời kia nổi trống, tiếng trống bắn ra từng trận tiếng sấm đánh xuống phía dưới, chấn cho hồn vía những binh sĩ Man tộc đang làm phép chống lại mưa gió lên mây, phòng ngự bất giác liền lơi lỏng, lại có không ít người bị cuốn vào trong mưa gió, chết ngay tại chỗ.
Ba nhánh quân Phong, Vũ, Lôi làm phép khiến binh sĩ Man tộc còn sống sót không nhiều, thế nhưng những người còn sống đều là cường giả, pháp thuật bình thường khó có thể làm bọn họ bị thương.
Vị lão tướng quân Man tộc kia tự biết không chống cự nổi, cũng trốn không thoát, vội vàng quỳ sụp xuống đất, cao giọng nói: "Thác Lý Mộc tướng quân, lão hủ đầu hàng, đầu hàng rồi! Khẩn cầu Thác Lý Mộc tướng quân ban cho con đường sống!"
Hơn hai mươi vị cường giả Man tộc khác thấy thế, tuy rằng không cam tâm, nhưng mạng sống quan trọng hơn, cũng chỉ đành quỳ xuống đất, nằm rạp người nói: "Đồng ý đầu hàng!"
Trong mắt vị Thác Lý Mộc tướng quân kia lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói: "Thiếp Nhị Mộc tộc các ngươi tạo phản làm loạn, còn muốn mạng sống? Khả Hãn có lệnh, không cho đầu hàng!"
Sắc mặt vị lão tướng quân kia thay đổi, đang muốn đứng lên, vị tướng quân Thác Lý Mộc kia chỉ tay một cái, một cột kiếm lớn bằng ngón cái cách không đâm tới, hai người cách nhau trăm trượng, nhưng cột kiếm này chớp mắt liền đến, căn bản không cho vị lão tướng quân kia thời gian đứng dậy tránh né, lập tức xuyên thủng đầu của ông ta.
Cột kiếm kia đóng cái cách vào bên trên Tuyệt Bích Thiên Cương tạo thành từ màn ánh sáng, đâm thủng một cái lỗ nho nhỏ trên thần thông này của Bá Sơn Tế Tửu.
Bá Sơn Tế Tửu nhíu nhíu mày, tản đi Tuyệt Bích Thiên Cương, chỉ thấy đại quân của vị Thác Lý Mộc tướng quân kia lao tới, giết sạch sành sanh phản quân Man tộc còn sót lại, không chừa một ai.
Rất nhiều tướng sĩ Man tộc cắt từng cái đầu lâu, treo ngang hông mình, không ngừng hoan hô.
Có người còn đang cướp đầu người, tranh luận là ngươi giết hay ta giết.
Tần Mục nhíu nhíu mày, mặc dù là Đại Khư cũng không có phong tục cướp đầu người.
"Thu hồn phách của bọn họ lại, hiến cho Hoàng Kim Cung!"
Vị Thác Lý Mộc tướng quân kia thúc voi trắng đi lên phía trước, ngồi trên lưng voi chào Bá Sơn Tế Tửu: "Hẳn là Võ Khả Hãn?"
Bá Sơn Tế Tửu gật đầu.
Trong mắt Thác Lý Mộc tướng quân lấp loé tinh quang, nóng lòng muốn thử nói: "Một mình Võ Khả Hãn ngăn cản tám trăm thần thông giả thảo nguyên, bản lĩnh quả thực bất phàm, nhưng lại không lợi hại như trong truyền thuyết. Cái danh hiệu Võ Khả Hãn này, xem ra ngươi gánh không nổi."
Bá Sơn Tế Tửu cười ha ha, đứng vững vàng trên lưng bò.
Tinh quang trong mắt tướng quân Thác Lý Mộc bắn ra bốn phía, đột nhiên từ trên lưng voi đứng dậy, kiếm mang trong tay tăng vọt, kiếm khí phá không, đâm về phía Bá Sơn Tế Tửu, chỉ một thoáng kiếm quang đầy trời!
Bá Sơn Tế Tửu lấy tay rút đao, chém tới một đao, kiếm quang đột nhiên biến mất, chỉ còn dư lại một thanh đao vắt ngang trời đất, một tiếng nổ vang ầm ầm, ánh đao biến mất, vị tướng quân Thác Lý Mộc trên lưng voi đã không cánh mà bay.
Trên mình con voi trắng kia còn có tướng lĩnh Man tộc khác, chính đang khiếp sợ, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng "A" thật dài, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thác Lý Mộc tướng quân càng bay càng xa, không biết bị một đao đánh bay đến đâu.
"Bản lĩnh không tệ. Có điều ánh mắt quá kém."
Bá Sơn Tế Tửu thu đao, sau một lát, Thác Lý Mộc tướng quân trở về, áo giáp trên người bị đánh nứt thành hai nửa, lần nữa nhìn về phía Bá Sơn Tế Tửu, trong mắt liền nhiều hơn mấy phần kính nể.
"Võ Khả Hãn, uy danh của ngươi vẫn còn truyền lưu trên thảo nguyên đến giờ."
Thác Lý Mộc chạm một đầu gối xuống đất, bàn tay dán lên ngực, nói: "Võ Khả Hãn muốn đi Hoàng Kim cung sao? Vu Tôn đã truyền ra mệnh lệnh, để chúng ta hậu đãi Võ Khả Hãn."
Bá Sơn Tế Tửu gật đầu: "Ta biết rồi, đứng lên đi. Năm đó Vu Tôn trao tặng ta danh hiệu Võ Khả Hãn, bây giờ nhìn lại, hắn tự mình trao tặng, đương nhiên là muốn đích thân thu hồi đi. Trên thảo nguyên các ngươi hẳn là có thêm vài anh hùng hảo hán, bằng không Vu Tôn sao có thể chờ mong ta đi tới Lâu Lan Hoàng Kim cung như vậy?"
Thác Lý Mộc đứng dậy, nói: "Hảo hán trên thảo nguyên ta nhiều như sao trên trời, đương nhiên là có người đánh bại Võ Khả Hãn."
Hồ Linh Nhi cười hì hì nói: "Vị tướng quân này, ta rất thích dáng vẻ khoác lác của ngươi."
"Khoác lác? Ai dám chọc ta?"
Thanh Ngưu cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhìn thấy con voi trắng kia, vội vã chầm chậm tới gần, cạ cạ thân voi, cười hắc hắc nói: "Voi trắng, ngươi là đực hay cái?"
Con voi trắng kia vung vòi đập vào mặt nó, đánh cho Thanh Ngưu máu mũi chảy dài.
"Là cái." Hồ Linh Nhi nằm nhoài bên tai Thanh Ngưu, nói nhỏ.
Thanh Ngưu phấn chấn tinh thần, hướng về voi trắng ha ha cười nói: "Da dẻ ngươi trắng thật, ta thích ngươi, ngươi ăn mẫu đơn không? Chỗ ta có này, mềm có thể vắt ra nước... "
Thác Lý Mộc dẫn quân hộ tống bọn họ đi tới Lâu Lan Hoàng Kim cung, Tần Mục liên tục đánh giá nhánh quân đội này, trong lòng có chút hiếu kỳ.
Chiến pháp mà nhánh quân đội này sử dụng để tiêu diệt phản quân rất là kỳ lạ, rất tương tự chiến pháp của quân đội Duyên Khang, không biết là Duyên Khang quốc học tập chiến thuật của Man tộc hay là Man tộc học tập chiến thuật của Duyên Khang quốc.
Sau khi đánh nhau một trận, Thác Lý Mộc kính trọng bọn họ hơn rất nhiều, trên đường lo ăn lo uống, một mực cung kính.
Bá Sơn Tế Tửu truyền thụ bản lĩnh chiến pháp hợp lưu cho Tần Mục và Linh Dục Tú cũng không có tránh né hắn, chỉ là dạy đến chỗ quan trọng thì cần phải truyền âm.
Qua sáu, bảy ngày, bọn họ đi tới nơi sâu nhất trong thảo nguyên, cách Lâu Lan Hoàng Kim cung đã không xa, Thác Lý Mộc không đưa tiễn nữa, mà dẫn quân gào thét lao đi, trở về bộ lạc của mình.
Bá Sơn Tế Tửu nhíu nhíu mày, thở hắt một hơi, thấp giọng nói: "Xem ra Vu Tôn rất quan tâm việc ta đến đây, lần này hắn nhất định phải thu hồi danh hiệu Võ Khả Hãn, chỉ sợ đến Hoàng Kim cung, ta mới là người bị người ta khiêu chiến, nếu là như vậy, ta liền không có thời gian đi trộm nửa người dưới của ân sư... "
Tần Mục nóng lòng muốn thử, nói: "Sư huynh, ta đã từng học qua pháp môn ăn trộm."
Bá Sơn Tế Tửu liếc hắn một cái, lắc đầu nói: "Lâu Lan Hoàng Kim cung chính là Thánh địa trên thảo nguyên, tương đương Thánh địa của Đạo môn, Đại Lôi Âm tự vậy, cơ quan bên trong tầng tầng lớp lớp, phong cấm nằm dày đặc, đầy các loại phong ấn, pháp môn trộm cắp ngươi học qua căn bản là vô dụng, phá không được phong ấn và cơ quan ở chỗ đó."
"Người dạy ta trộm cắp rất là lợi hại."
Tần Mục nghiêm túc nói: "Ông là què gia gia của thôn chúng ta, tuy rằng mất một chân, thế nhưng... "
Bá Sơn Tế Tửu khoát tay áo một cái, phấn chấn tinh thần, nói: "Chân đều bị người chém đứt, chỉ có thể nói là kỹ nghiệp không tinh. Ngươi không cần nghĩ cách ăn trộm nửa người dưới của ân sư, chuyện này để ta giải quyết. Hai người các ngươi, chỉ an tâm để ý ngăn cửa Hoàng Kim cung! Những chuyện khác giao cho ta."