- Thiên Đình Thập Thiên Tôn, tiểu nhi vậy. Dám can đảm khinh thường Cổ Thần, thật sự không biết sống chết. Không nói Thiên Công Thổ Bá, chỉ nói Đông Đế, liền không thể khinh thường!
Đông Đế cười ha ha, nói:
- Thập Thiên Tôn thế lớn, ta không thể không cúi đầu nhường nhịn, nhưng thực lực của ta chưa hẳn đã yếu đi.
Tần Mục nói:
- Bởi vậy Mục cả gan, muốn mời Đông Đế bệ hạ chuyển thế thân đến khảo nghiệm một chút tiềm lực của ta.
Đông Đế sớm đã đoán ra ý nghĩ của hắn, ánh mắt chớp động, thản nhiên nói:
- Nếu đại pháp sư thịnh tình mời, như vậy ta không thể chối từ. Chỉ sợ ta quyền cước nặng, thương tổn tới đại pháp sư.
- Không dám.
Tần Mục đầy mặt dáng tươi cười:
- Thân thể ta rất rắn chắc.
- Phụ Thần!
Cô Ngôn long nữ khom người, ngẩng đầu lườm liếc Tần Mục, cười nói:
- Thanh danh Mục Thiên Tôn bên ngoài, hài nhi cũng rất muốn lĩnh giáo thủ đoạn của hắn.
Long tử Thanh Minh chiến ý hừng hực, cất cao giọng nói:
- Giết gà chỗ nào dùng đao mổ trâu?
Đông Đế nhìn xem Tần Mục, cười nói:
- Đại pháp sư, ngươi nhìn?
Tần Mục nhẹ nhàng nâng tay, một đóa hoa sen trong Dao Trì bay lên, rơi ở trong tay của hắn, cười nói:
- Hiền chất, nữ hiền chất có lòng tiến thủ tự nhiên là cực tốt, đáng tiếc còn khiếm khuyết ma luyện.
Hắn lấy xuống một mảnh cánh hoa, đem còn lại hoa sen giao cho Yên nhi, Yên nhi vội vàng hóa thành một thiếu nữ, đem hoa sen nâng ở trước ngực.
Tần Mục nhẹ nhàng thổi một ngụm khí.
Lòng bàn tay của hắn, cánh hoa kia phiêu khởi, hướng Cô Ngôn Thanh Minh hai người bay đi.
Cánh hoa kia tung bay lật qua lật lại trên không trung, mỗi chuyển động một vòng liền một phân thành hai, tiếp lấy liền hai phân thành bốn, bốn phân thành tám.
Rất nhanh, cánh sen trôi hướng Cô Ngôn Thanh Minh hai người liền che khuất bầu trời, cánh hoa màu hồng hình thành một mảnh biển hoa, tuôn hướng Cô Ngôn Thanh Minh.
Cô Ngôn cùng Thanh Minh hai người riêng phần mình thi triển thần thông, đánh tới biển hoa đang vọt tới kia, muốn xé mở biển hoa, trực diện Tần Mục.
Nhưng mà thần thông bọn hắn rơi vào trong biển hoa lại phảng phất trợ tăng cho biển hoa phân liệt, để
cánh hoa càng nhiều!
Biển hoa bao phủ bọn hắn, hai người đằng vân giá vũ, ra sức chống cự, nhưng bọn hắn bất luận dùng thần thông gì đều bị cánh hoa hấp thu, cánh hoa số lượng cũng càng nhiều, dần dần che mất long đảo.
Trên long đảo, những Long tộc nam nữ trẻ tuổi tu luyện tại Dao Trì kia nhao nhao xuất thủ ngăn cản, chỉ
thấy biển hoa hấp thu thần thông bọn hắn, lập tức bành trướng, lại bành trướng, kéo dài phạm vi càng lúc càng rộng!
Dao Trì Thanh Long Thiên Cung mặc dù rộng lớn không bằng Dao Trì Thiên Đình, nhưng cũng có thể
xem như một mảnh hải dương cỡ nhỏ, mà giờ khắc này, biển hoa vậy mà đã chiếm cứ trung tâm Dao Trì, rất có khí thể thôn phệ bao phủ Dao Trì!
Trong hải dương cánh hoa, tiếng long ngâm chấn động, có kinh sợ, có sợ hãi.
Cánh hoa càng ngày càng nhiều, thậm chí sẽ rơi ở trên thân bọn họ, sau đó liền cùng huyết nhục của bọn hắn sinh trưởng ở cùng một chỗ, giống như trên người bọn họ mọc đầy lân phiến màu hồng.
Nhưng mà đáng sợ hơn chính là, những cánh hoa này hấp thu năng lượng trong cơ thể của bọn họ, sau đó chia ra càng nhiều cánh hoa, mọc đầy toàn thân của bọn hắn, thay thế vảy rồng bọn hắn!
Thậm chí, bọn hắn còn cảm giác được những cánh hoa này đang thay thế huyết nhục của bọn hắn, thay thế xương cốt bọn hắn.
Thậm chí, cánh hoa này vậy mà bay vào trong nhục thể của bọn hắn, rơi vào trên Nguyên Thần của bọn hắn!
Cánh hoa đang hấp thu lực lượng Nguyên Thần bọn hắn!
Thời gian dần qua tiếng gào thét chỉ còn lại có sợ hãi, cho dù Cô Ngôn, Thanh Minh dạng cao thủ được Đông Đế Thanh Long cực kỳ trọng thị, giờ phút này cũng chỉ có thể sợ hãi gào thét.
Bọn hắn căn bản không có cách phá vỡ biển hoa, chỉ có thể đình trệ trong đó, mỗi một lần ý đồ phá vỡ
thần thông này, ngược lại chỉ có thể trợ thêm uy lực cho thần thông này.
Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những cánh hoa này mọc trên người mình, đâm vào trong máu thịt của chính mình, cắm rễ tại trên Nguyên Thần của mình, hấp thu nhục thân của mình, hấp thu nguyên khí của mình, hấp thu lực lượng của mình!
Loại cảm giác từ từ đi hướng tử vong này để đạo tâm bọn hắn sụp đổ!
Rốt cục, biển hoa lan tràn đến Tần Mục bên người, sắp nuốt hết thuyền hoa.
Tần Mục đứng ở đầu thuyền, nhẹ nhàng nâng lên bàn tay, bóp xuống tới một mảnh cánh hoa.
Lúc mảnh cánh hoa này rơi ở trong tay của hắn, biển hoa đầy trời lập tức biến mất không thấy gì nữa, Cô Ngôn, Thanh Minh các loại long tử long tôn toàn bộ nằm tại trên long đảo, uể oải suy sụp, một thân tu vi nguyên khí bị biển hoa cắn nuốt không còn một mảnh!
Nếu như biển hoa không biến mất, bọn hắn chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho những cánh hoa kia!
- Tạo Hóa Công? Tạo hóa chi thuật?
Đông Đế Thanh Long nhìn chằm chằm cánh hoa trong tay Tần Mục, trầm giọng nói:
- Ngươi trong thần thông này vận dụng rất nhiều thứ, ngoại trừ tạo hóa chi thuật, còn có thuật số, kiếm pháp, Thiên Đạo, U Đô pháp môn... Không đúng, còn có quan tưởng pháp bộ tộc Tạo Vật Chủ, còn có bất dịch pháp Lăng Thiên Tôn!
Tần Mục đi vào trước người Yên nhi, cầm lên cánh hoa kia, nhẹ nhàng đặt trên hoa sen.
Mảnh cánh hoa này trở lại trên hoa, trong cánh hoa tích chứa năng lượng lập tức chảy khắp hoa sen, hoa sen kim quang chói mắt, từng luồng từng luồng năng lượng kinh khủng giống như suối phun dâng trào, rất rực rỡ.
Uy năng đóa hoa sen này liên tiếp tăng vọt, vậy mà ngắn ngủi một lát liền hóa thành một kiện dị bảo uy lực kinh người!
Đây cũng là bởi vì Tần Mục toàn bộ rút đi tu vi những long tử long tôn trên long đảo, dùng để luyện chế
đóa hoa sen này, nhiều như vậy Thần Long đem tu vi cống hiến ra, uy lực hoa sen há có thể không mạnh?
- Chiêu thần thông này là do ta nhập đạo thần thông thức thứ tư, gọi Tử Mạch Hoa Gian Khách.
Tần Mục đem hoa sen luyện hóa thành bảo giao cho Yên nhi, xoay người lại, cười nói:
- Đông Đế bệ hạ, ngươi nhìn ra được, chỉ là ta để cho ngươi nhìn ra được. Thần thông của ta chân chính ảo diệu làm Cổ Thần ngươi sẽ không hiểu. Hiện tại...
Khí thế của hắn ngưng tụ, vận chuyển Bá Thể Tam Đan Công, một mảnh Thiên Đình không trọn vẹn từ
sau đầu nhảy lên mà ra, quang diệu đầy Dao Trì.
Tần Mục nắm chặt nắm đấm, thản nhiên nói:
- Nên bệ hạ tự mình khảo giác ta thì hơn.