Tần Mục quay đầu lại, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy được cát đen trong Thiên Âm giới đột nhiên trở nên dày đặc cuồng bạo. Trong không trung khắp nơi đều là cát đen điên cuồng phun ra tạo thành từng khí lưu vòng cung màu đen, lớn như rồng, tùy ý xuyên qua ở trong thiên địa.
Nhưng Thiên Âm giới khắp nơi đều là loại vật này, cho nên nhãn lực của hắn không có cách nào nhìn thấy được quá xa.
- Nương nương, bảo trọng!
Trong lòng Tần Mục biết mình thậm chí còn không có tư cách để quan sát cuộc chiến. Lúc này hắn nhấc hai cái túi Thao Thiết lên, ôm thiên hỏa hình lăng trụ này, cùng thần nhân Khai Hoàng đi đến bên ngoài Thiên Âm giới, đi tới trong khe hở thật dài trong vách núi kia.
Thần nhân Khai Hoàng lảo đảo, mệt mỏi muốn ngủ.
Tần Mục nhíu mày, phía sau lưng hắn có nguyên thần nổi lên, hắn giao cái túi Thao Thiết và thiên hỏa hình lăng trụ cho nguyên thần, lại phát động Tạo Hóa Thiên Ma Công trong Đại Dục Thiên Ma Kinh. Lấy nguyên khí làm kim châm, liên tục điểm tới trên người của thần nhân Khai Hoàng, trầm giọng nói:
- Tiều phu lão sư lưu lại cho ngươi phong ấn có phần quá nặng, áp chế đối với hồn phách của ngươi quá ác, hắn không ngờ rằng ngươi sẽ suy yếu đến trình độ bây giờ. Ta tạm thời giúp ngươi giải ra một chút phong ấn!
Tốc độ hắn thi pháp rất nhanh, thần nhân Khai Hoàng chỉ vừa cảm thấy khá hơn một chút, lúc này lại nghe một giọng nói ôn hòa từ Thiên Âm giới truyền đến:
- Nương nương, đã lâu không gặp.
Tần Mục nghe được âm thanh này, trong đầu đột nhiên choáng váng nặng nề, đần độn, trong lòng không khỏi cảnh giác:
- Trong giọng nói của Âm Thiên Tử có chứa các loại thần thông mê hoặc hồn phách!
Hắn vội vàng lôi kéo thần nhân Khai Hoàng dọc theo vết nứt trong thân núi đi ra ngoài, mượn lực khiến cho mình duy trì tỉnh táo, nguyên thần của hắn nhắm mắt theo đuôi phía sau lưng bọn họ.
- Nương nương chết đi sống lại, thật đáng mừng, xin hỏi nương nương vị đạo hữu đã khiến nương nương sống lại đang ở đâu?
Giọng nói của Âm Thiên Tử tiếp tục truyền đến, ôn hòa nhẵn nhụi. Không chỉ chứa thần thông mê hoặc hồn phách, cũng có một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy hắn chính là tình nhân tri kỹ nhất, dĩ nhiên là vô hiệu đối với nam nhân.
- Vị đạo hữu này rất xuất sắc, không ngờ có thể khai sáng ra một loại thần thông, có thể cho linh hồn nghiền nát đoàn tụ lại. Nhân vật có tư chất tuyệt đại như vậy, có thể được khen ngợi làm bằng hữu của ta, ta tất nhiên muốn đích thân bái kiến, thỉnh giáo. Nương nương sao không tiến cử một chút?
Giọng nói của Thiên Âm nương nương truyền đến:
- Vị cao nhân kia đã đi. Âm Thiên Tử, ngươi không cần tốn tâm tư ở trên người hắn làm gì, chúng ta đã lâu không gặp, cũng nên trò chuyện một chút.
Giọng nói của nàng khiến cho Tần Mục đột nhiên tỉnh táo, quan sát xung quanh, không khỏi sởn tóc gáy, toàn thân lạnh thấm mồ hôi.
Phía trước hắn, bia Thiên Âm giới lẳng lặng đứng ở trong đó!
Hắn vừa mới phát giác được mình đã đi dọc theo vết nứt ra ngoài, lại không nghĩ đến mình không ngờ lại trở về trước bia Thiên Âm giới!
Hiển nhiên, trong lúc lơ đãng hắn vẫn bị trúng chiêu, bị giọng nói của Âm Thiên Tử mê hoặc.
Hắn cho rằng mình đang rời đi, nhưng trong giọng nói của Âm Thiên Tử có chứa thần thông lại làm cho hắn mất đi nhận biết đối với xung quanh, về phần bản thân mình quay đầu lại lúc nào hắn cũng không biết.
Nếu không phải Thiên Âm nương nương lấy âm thanh phá thần thông của Âm Thiên Tử, chỉ sợ lúc này hắn đã trở lại Thiên Âm giới.
- Thành tựu của người này ở trên linh hồn, phải xa hơn Lâu Thiên Trọng tới vạn dặm!
Tần Mục nhân lúc tỉnh táo một lát, lập tức lôi kéo thần nhân Khai Hoàng điên cuồng chạy về phía trước.
Phía sau, giọng nói của Âm Thiên Tử lại một lần nữa truyền đến:
- Chúng ta nên trò chuyện một chút, chỉ có điều vị cao nhân này sáng tạo ra thần thông tập trung hồn phách khiến cho thiên địa đạo pháp biến hóa, không thể không khiến cho người ta thấy hiếu kỳ.
Trong đầu Tần Mục đần độn, vội vàng dừng bước, một bước cũng không dám đi, hắn rất sợ đi chính là tới gặp Âm Thiên Tử.
Thiên Âm nương nương cười nói:
- Có gì đâu. Nếu như có cơ hội, ta sẽ tự mình tiến cử hắn.
Giọng nói của nàng vang lên, Tần Mục lập tức nhân cơ hội nhanh chân chạy như điên, không ngừng nỗ lực kéo theo thần nhân Khai Hoàng lao ra khỏi vết nứt trong thân núi. Phía trước có tia sáng truyền đến, Tần Mục phóng người nhảy lên, khẽ vỗ một cái ở cửa đá trước vết nứt. Thân thể gập lại lao về phía trước, nhảy ra khỏi vách núi dựng đứng.
Mà phía sau người hắn, thần nhân Khai Hoàng bị ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu một cái, trong tai mắt mũi miệng lập tức có khói đen phun trào, biến thành một tấm da người. Tần Mục vẫn kéo tay hắn không buông, một người một tấm da bay từ trong không trung hạ xuống.
Nguyên thần của Tần Mục cũng tự lao ra khỏi vết nứt, cùng bọn họ nhẹ nhàng rơi xuống.
Đám người Viêm Tinh Tinh, Hòa Y Y đứng ở bên ngoài vách núi dựng sốt ruột chờ đợi mấy ngày mấy đêm. Thái Hoàng Thiên cũng đã bị Viêm Tinh Tinh và Hòa Y Y đả thông, làm đường xong nhưng Tần Mục trước sau không có xuất hiện, không khỏi khiến người ta cảm thấy bận tâm.
Viêm Tinh Tinh nói:
- Rồng béo, ngươi thật sự không nhìn thấy Phóng Ngưu ca ca tiến vào khe nứt nào sao?
Long Kỳ Lân lắc đầu:
- Ta đang chợp mắt, lại nghe được lời giáo chủ nói. Đang định mở mắt xem hắn đang ở nơi nào, chỉ có điều ta cảm thấy có người ấn mí mắt của ta, ta lại không mở mắt ra nữa...
Đúng vào lúc này, đột nhiên Tần Mục dẫn theo một người từ trong vách núi phi thân ra, làm cho các nàng vừa mừng vừa sợ. Sau đó lại thấy người bên cạnh Tần Mục mở miệng kêu lên thảm thiết, trong ngũ quan phun ra từng khói đen biến thành một tấm da người, điều này càng làm mọi người bị dọa tới giật mình.
Tần Mục rơi xuống đất, trong tay vẫn nắm lấy tay của thần nhân Khai Hoàng. Hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy trong khe nứt này cũng không có động tĩnh nào khác thường, cũng không còn nghe được tiếng của Thiên Âm nương nương và Âm Thiên Tử nữa, lúc này hắn mới thở phào một cái.
Viêm Tinh Tinh ngơ ngác nhìn thần nhân Khai Hoàng bị hắn nắm lấy, tạo thành một đống bị kéo trên mặt đất, nàng không nhịn được run giọng nói:
- Phóng Ngưu ca ca, trong tay ca ca chính là...
Tần Mục vội vàng đặt phẳng thần nhân Khai Hoàng ở trên mặt đất, nhanh chóng cuốn hắn lại, giống như là cuộn mấy bộ quần áo, nói:
- Đây là thần nhân của thời đại Khai Hoàng ta gặp được ở Thiên Âm giới, đó là người được tiều phu lão sư phái tới tiến vào Thiên Âm giới thăm dò đầu nguồn của bóng tối. Hắn không có thân thể, linh hồn bị phong ấn ở trong túi da. Ta tạm thời cuốn hắn lại, chờ đến buổi tối, hắn sẽ sống lại.
- Thiên Âm giới? Đầu nguồn của bóng tối?
Viêm Tinh Tinh cùng Hòa Y Y trợn tròn hai mắt, hồn nhiên không biết hắn đang nói cái gì.
Tần Mục lấy ra một sợi dây nhỏ, cuộn chặt thần nhân Khai Hoàng đã cuốn lại, nói:
- Rồng béo, ngươi giữ hắn cho tốt. Rồng béo?
Long Kỳ Lân chôn đầu vào trong khe núi, mông ở bên ngoài, run rẩy.
Tần Mục lắc đầu, buộc thần nhân Khai Hoàng ở sau lưng, hỏi:
- Sơn động đã thông rồi sao?
Hòa Y Y nói:
- Có Tinh Tinh tỷ hỗ trợ, Thái Hoàng Thiên đã được đánh thông, sơn động này rất lớn, cho dù là thuyền mặt trời cũng có thể đi vào, chỉ có điều trước hết phải thu mặt trời. Tấm da người này...
Nàng cũng cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Tần Mục cười nói:
- Các ngươi không cần sợ, hắn nhưng thật ra là một người rất dễ nói chuyện, chính là giống như gia gia câm điếc, hai người bọn họ nói có hơi nhiều.
Nguyên thần của hắn đi lên phía trước, buông thiên hỏa hình lăng trụ và túi Thao Thiết xuống, Tần Mục lập tức lấy ra một ít Thiên Âm kim, nói:
- Chỉ là trạng thái hiện tại có chút quỷ dị. Chờ ta chế luyện ra một cái lọ có thể giúp hắn chứa bóng tội, hắn lại sẽ bình thường... Ừ, vẫn sẽ đặc biệt quỷ dị.
Hai nữ hài liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Một tấm da người nói hơi nhiều sao?
Còn nói nhiều giống như gia gia câm điếc?
Điều này quả thật đặc biệt quỷ dị.
Tần Mục từ trong túi Thao Thiết rút ra một cái đài tinh luyện kim loại cỡ trung, đặt Thiên Âm kim ở trên đài, nhét thiên hỏa hình lăng trụ vào trong bếp. Hắn thận trọng khống chế nguyên khí, phát động thiên hỏa hình lăng trụ, đột nhiên một hỏa quang thiêu đốt đài tinh luyện kim loại, có hơi nước bốc lên, sau đó cái gì cũng không còn nữa.
Tần Mục trợn tròn hai mắt, chân tay luống cuống. Trước mặt hắn rỗng tuếch, bao gồm cả Thiên Âm kim cũng bị bốc hơi không còn một mảnh.
- Sử dụng loại ngọn lửa này mở đường, ngược lại sẽ đặc biệt nhanh chóng!
Viêm Tinh Tinh vui vẻ nói.
Ánh mắt Hòa Y Y lộ ra vẻ sợ hãi, liền vội vàng lắc đầu, khẽ nói:
- Loại lửa này chút lơ là sẽ thiêu đốt chúng ta sạch sẽ, cái gì cũng không còn!
Viêm Tinh Tinh không giải thích được, nói:
- Vậy phải khống chế độ lửa.
Nàng lộ ra bộ dạng đương nhiên, cảm thấy khống chế độ lửa chắc hẳn là rất đơn giản.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:
- Tinh muội muội, đây là thiên hỏa của Huyền Đô, ta khống chế độ lửa không tinh thông bằng muội, muội đi xem thử đi.
Viêm Tinh Tinh tiến lên, lấy nguyên khí phát động thiên hỏa hình lăng trụ. Ngọn lửa kia giống như là thân thể còn sống lại xoè ra, phân ra các loại trạng thái tinh thể ngọn lửa, rất yên tĩnh.
Tần Mục cẩn thận từng li từng tí, lại lấy ra một ít Thiên Âm kim, khống chế thần kim giống như hạt cát đặt ở trên ngọn lửa, Thiên Âm kim chậm rãi nung chảy.
- Ngươi xem, rất đơn giản?
Viêm Tinh Tinh cười nói.
Tần Mục tâm hoa nở rộ, cười nói:
- Tinh muội muội khống chế lửa quả thật là cao nhân, ta không thể kịp. Sau này muội có thể cùng ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm, xem như đánh đao mài kéo, luyện cái muôi cái muỗng, đánh cái cuốc xẻng, cũng là thợ giỏi!
Hắn lợi dụng Thiên Âm kim nóng chảy, chế tạo một đồng hồ cát tinh xảo. Trên đồng hồ cát còn có vạch canh giờ, ở phía trên còn in rất nhiều ấn ký phù văn.
Đồng hồ cát này có chút tương tự cùng Âm Thiên Tử Thiên Đấu, chỉ là một món vật phẩm chế tạo mô phỏng ra.
Âm Thiên Tử bố trí hệ thống tuần hoàn tương đối phức tạp, linh hồn cát đen ở Đại Khư, Thiên Âm giới cùng với các chư thiên tuần hoàn với nhau.
Tần Mục lại định dùng Thiên Âm kim chế tạo ra thành đồng hồ cát tới bảo tồn một ít linh hồn cát đen, đồng thời khiến cho linh hồn cát đen ở trong cơ thể của thần nhân Khai Hoàng cùng với đồng hồ cát lưu chuyển qua lại.
Kể từ đó lại sẽ hình thành một hệ thống tuần hoàn nho nhỏ, chỉ cần không xuất hiện sai lầm trên vạch thời gian thần nhân Khai Hoàng lại sẽ theo ngày đêm thay thế, da người và hình người tách ra.
Thiên Âm kim là thần kim của Thiên Âm giới, lại là một trong những thứ có số lượng không nhiều có thể chứa được cát đen, bởi vậy sử dụng loại thần kim này tới chế luyện không còn gì tốt hơn.
Sau đó, Tần Mục lại chế luyện một cái khay nho nhỏ, bên trong khay sử dụng rất nhiều linh kiện cấu tạo bánh răng chính xác để đo vạch thời gian. Loại vạch này sẽ theo mặt trăng lên mặt trời lặn, cũng không phải là vạch thời gian thông thường.
Hơn nữa, trên mỗi một bánh răng đều in ấn ký phù văn, những ấn ký phù văn này sẽ cùng thần nhân Khai Hoàng phát sinh tính chung, sử dụng để duy trì cái hệ thống tuần hoàn này.
Như vậy, lại sẽ hình thành một hệ thống tuần hoàn Thiên Âm giới nho nhỏ.
Sau khi hắn luyện xong thì đặt đồng hồ cát ở trên cái khay, lại không ngừng luyện hai cái bảo vật này nhỏ lại một chút, chỉ có kích thước hai ba ngón tay, cực kỳ tinh xảo.
Tần Mục lại chế tạo ra một vòng tròn, đặt ở chính giữa khay đồng hồ cát, giống như là một cái vòng treo hơi lớn một chút. Chỉ cần chế tạo một cái vòng cổ treo nó ở trên cổ của thần nhân Khai Hoàng, lại có thể duy trì hệ thống tuần hoàn này.
Sau khi luyện xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, duỗi người một cái.
Viêm Tinh Tinh nhận lấy cái vòng cổ có hình dáng kỳ lạ này, chỉ thấy vòng cổ ngoại trừ công năng ra, còn có thể làm vật trang trí, ngược lại khiến cho người ta yêu thích không buông tay.
Tần Mục quay đầu lại nhìn vách đá, thầm nghĩ:
- Không biết Âm Thiên Tử cùng Thiên Âm nương nương chiến đấu thế nào? Nếu Thiên Âm nương nương không có cách nào ngăn cản Âm Thiên Tử ở bên ngoài Thiên Âm giới, chỉ sợ nàng vẫn khó thoát khỏi cái chết...
Trong Thiên Âm giới, trên biển rộng, một nữ tử khổng lồ đứng ở giữa biển, phát động một tòa bảo tháp cao không thể đếm hết, đang cùng Âm Thiên Tử ở cách thế giới đấu pháp.