Cao thủ Ma tộc này cảnh giác nhìn đá vụn trên mặt đất, thần sắc lại có vẻ thản nhiên:
- Hơn nữa, ngươi lại là người thoạt nhìn dễ khi dễ nhất trong tất cả mọi người, ta làm sao có thể không tới được? Chỉ có điều thực lực của ngươi quả thật ngoài dự đoán của ta.
Hắn nhìn đá vụn đầy mặt đất, đồng tử hơi co lại, khí thế phóng ra từng chút một:
- Ngươi thoạt nhìn rất dễ khi dễ nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh mẽ, ngươi tuy rằng không phải tư cách Chân Thần nhưng thực lực lại đạt tới trình độ đó. Thực lực của ngươi, sẽ không yếu hơn so với đám người Thục Diêu, Hoàng Việt. Ta rất muốn biết, sau khi ngươi cùng với Thạch Tuyền Tùng đánh một trận, còn có thể giữ lại mấy phần thực lực? Ta xem quả đào này có phải rất dễ dàng hái xuống hay không?
Trên mặt đất từng thanh phi kiếm nhẹ nhàng bay lên, Tần Mục đứng thẳng lưng, thở hổn hển. Đột nhiên khí tức của hắn đã khôi phục lại sự vững vàng, gương mặt giãn ra cười nói:
- Từ khi Tần mỗ trở thành Thiên Ma giáo chủ tới nay, đã rất lâu không ai dám cả gan nói ta thoạt nhìn dễ khi dễ. Muốn hái quả đào, sao ngươi không đích thân đến thử một lần?
Hắn vừa rồi còn thở hổn hển như trâu, hiện tại lại giống như là người không sao cả.
Cao thủ Ma tộc kia mỉm cười:
- Thạch Tuyền Tùng có thực lực rất mạnh, bản lĩnh của hắn, ta cũng phải kiêng kỵ ba phần. Ngươi cùng hắn liều chết đánh một trận, thương thế sẽ không nhẹ. Ngươi áp chế khí tức của mình, nhưng không che giấu được thương thế của ngươi. Chỉ có điều ngươi yên tâm, nếu thực lực của ngươi vẫn rất mạnh, có khả năng tổn thương đến ta thì ta sẽ xoay người rời đi, tìm những người khác.
Hắn quan sát xung quanh, thản nhiên nói:
- Dù sao trong khu rừng núi này vẫn ẩn nấp không biết bao nhiêu đối thủ, ta còn muốn giữ lại thực lực đối phó với người khác, đúng không?
Giọng nói của hắn mang theo ma âm lả lướt, giống như là một vị ca ca hiền hòa nhà bên, giống như là đang thật tâm thật ý suy nghĩ vì Tần Mục, nhưng mà thần trí Tần Mục lại tỉnh táo.
Bản thân hắn chính là Thiên Ma giáo chủ, tuy rằng bình thường tự xưng là Thiên Thánh giáo chủ nhưng trong Thiên Ma giáo dù sao cũng có rất nhiều đại cao thủ nghiên cứu tinh thông ma đạo. Đại Dục Thiên Ma Kinh lại là cực kỳ quỷ dị, theo tâm thay đổi, trong lòng sinh ra ma tính. Đại Dục Thiên Ma Kinh chính là ma công, trong lòng sinh ra thần tính, Đại Dục Thiên Ma Kinh lại đường đường chính chính.
Làm Thiên Ma giáo chủ, Tần Mục vẫn không đến mức bị ma âm của hắn che mờ.
Lời của vị cao thủ Ma tộc này, hắn một chữ cũng không tin.
Hắn nói ra lời vừa rồi, chỉ là vì khiến cho Tần Mục thả lỏng cảnh giác. Cái gì xoay người lại rời đi, cái gì ẩn nấp không biết bao nhiêu đối thủ, nếu tin, vậy hắn liền chết chắc rồi!
Tần Mục đứng ở nơi đó bất động, Bát Thiên Kiếm chằng chịt, lơ lửng ở xung quanh hắn, đó là trận thế Kiếm Lý Sơn Hà đang vận sức chờ phát động.
Đột nhiên thân hình của cao thủ Ma tộc này thoáng động, phóng đi nghênh đón Tần Mục, thân thể thiếu niên Chân Thần bạo phát ra năng lượng có thể nói là khủng khiếp. Uy lực Kiếm Lý Sơn Hà của Tần Mục vừa phóng ra, hắn lại muốn từ trong sơn hà lao ra.
Tần Mục quát lớn, Kiếm Lý Sơn Hà vẫn khóa chặt bóng dáng của hắn nhưng vào lúc này cao thủ Ma tộc kia rút ra một mặt cờ lớn, nghênh đón một vòng kiếm quang, sơn hà đồ thiếu một mảnh lớn.
- Đều là người thông thạo trận pháp!
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, mặt cờ lớn này đâm trên mặt đất, mặt cờ triển khai, xuất hiện vô số ma văn. Ma văn này xoay tròn, xuất hiện một con mắt.
Cao thủ Ma tộc kia lui về phía sau, nhảy vào trong ma nhãn, biến mất. Kiếm Lý Sơn Hà bạo phát ra uy lực nhưng lại không làm gì được mặt ma cờ này, hiển nhiên là cờ dị bảo.
Tần Mục đang muốn điều động Vô Ưu kiếm đi chém ma cờ, cao thủ Ma tộc kia đã xuất hiện từ phía sau hắn. Tần Mục vung kiếm về phía sau đâm tới, lại là một mặt cờ lớn xuất hiện. Vao thủ Ma tộc kia lại một lần nữa nhảy vào trong cờ biến mất khiến cho hắn đâm một khoảng không, chỉ còn lại một mặt cờ lớn cắm trên mặt đất.
Như vậy hết lần này đến lần khác, mặt đất xung quanh Tần Mục xuất hiện tám mặt cờ lớn. Mặt cờ mở ra, mặt cờ cùng liên kết cùng cột của mặt cờ lớn khác hình thành một trận thế hình bát giác có diện tích khoảng một mẫu, trung tâm cờ có một ma nhãn mở ra.
Tần Mục nhíu mày, đột nhiên từng ma khí trong ma nhãn bắn ra, đánh về phía hắn.
Quanh người hắn có nguyên khí bay vút lên, trong khoảnh khắc hóa thành một cái chuông lớn như có như không. Vách chuông lớn là vô số lôi văn quấn quýt, Ngũ Lôi Kình Thiên Chung của Ngũ tổ Nhân Hoàng!
Đương đương đương!
Từng tiếng nổ truyền đến, Tần Mục ở bên trong chuông công kích ra ngoài, cùng từng đạo ma khí đối đầu. Ngũ Lôi Kình Thiên Chung chợt lớn chợt nhỏ, uy năng chợt mạnh chợt yếu,
Mà một mặt ma cờ quay không ngừng xoay tròn xung quanh hắn. Ma khí trong ma nhãn cũng chợt to chợt nhỏ, uy lực lúc mạnh lúc yếu, đánh chuông lớn coong coong vang dội khiến hắn bị chấn động tới mức khí huyết sôi trào.
Chân của Tần Mục di chuyển, Ngũ Lôi Kình Thiên Chung cũng theo hắn di chuyển, nhưng mà một mặt ma cờ bên ngoài này cũng theo hắn di chuyển.
Ngũ Lôi Kình Thiên Chung là tuyệt học của Ngũ tổ Nhân Hoàng, đây là một loại thần thông thân thể, đồng thời trộn lẫn thần thông lôi pháp. Ngũ lôi là năm vân lôi lớn, lấy cường đại thân thể phát động ngũ phương vân lôi, hình thành chuông văn. Mỗi một quyền đánh ra, mỗi một chân đá ra, năm sóng Lôi Chấn, chuông lớn co lại sau đó tăng lên. Năm vân lôi lớn uy lực tăng vọt, thích hợp nhất dùng để phá ma công.
Mà bây giờ, Tần Mục lại không phá được ma công của cao thủ Ma tộc kia.
Tần Mục đột nhiên thay đổi thân hình, hóa thành đầu người thân rắn hình thái Trấn Tinh Quân, phía sau hiện ra cánh cửa Thừa Thiên. Thân hình hắn xoay tròn một vòng, cánh cửa Thừa Thiên từ trong tám mặt cờ lớn đảo qua, lập tức bị từng ma khí đánh cho nát bấy.
Cánh cửa Thừa Thiên vẫn chưa ép ra chân thân của cao thủ Ma tộc kia.
- Mở mắt!
Trong hai mắt Tần Mục một trận văn trùng trùng xoay tròn, nhìn lướt qua bốn phương tám hướng. Trước sau tìm không được phương hướng vị trí cao thủ Ma tộc kia, chỉ có thể nhìn thấy từng bóng người đang nhanh chóng di chuyển trong từng mặt cờ lớn, giống như quỷ mị.
Trong trận pháp, từng đạo ma khí sau khi công kích nhiều phút sau vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, mà hình thành từng sợi tơ mắt thường không có cách nào nhìn thấy được. Những sợi tơ ở trong không gian, phân cách không gian thành rất nhiều khối, mỗi một khối hình lập phương trong không gian đều có ma đạo phù văn đang không ngừng hình thành bên trong.
Đây là một cao thủ trận pháp, vừa mới công kích chỉ là ngụy trang. Mục đích thật sự của hắn là vì đem Tần Mục vây ở trong sát trận của hắn, đem Tần Mục luyện hóa.
Kể từ đó, hắn lại có thể giữ lại thực lực ứng đối những người khác.
Hắn chuẩn bị sử dụng tiêu hao nhỏ nhất, tới giết chết Tần Mục.
Pháp lực Tần Mục vượt xa cùng thế hệ, thần thông mạnh mẽ bá đạo. Người có thể đẩy Tần Mục vào thủ thế không nhiều, chỉ có Sơ tổ Nhân Hoàng, thôn trưởng cùng một số ít cường giả có thể ở cùng cảnh giới ép xuống chế tạo hắn, nhưng mà cao thủ Ma tộc này cũng là một trong số đó.
Sơ tổ, thôn trưởng bọn họ là nhập đạo cao thủ, có thể làm được cũng không ngạc nhiên. Cao thủ Ma tộc này lại là thế hệ trẻ tuổi trong Ma tộc, chỉ cần điểm này, lại có thể nhìn ra thành tựu sâu trong trận pháp của hắn.
- Trận pháp sao?
Tần Mục đột nhiên tản đi Ngũ Lôi Kình Thiên Chung, lấy tay nắm kiếm hoàn, nặng nề nắm chặt. Từng mảnh từng mảnh phi kiếm nho nhỏ như nước chảy lưu chuyển, hóa thành một cây đại thương.
Ngân thương này cẩn thận quan sát kỹ, lại là do vô số mảnh nhỏ giống như mảy may phi kiếm hình thành. Kiếm nhỏ đang không ngừng lưu chuyển, mỗi một cây kiếm thi triển đều là vòng kiếm thức, mũi thương là vô ưu kiếm, vô cùng sắc bén.
Cùng lúc đó quanh thân Tần Mục hiện ra các loại phù văn. Những loại phù văn đó cũng không phải là thần thông cường đại ấn ký mà là thuật toán số lý ký hiệu, vô cực đồ, thái cực đồ, nhật nguyệt nhân phù văn, ngũ hành phù văn, lục hợp trận liệt, Bát Quái trận hàng, sáu mươi bốn quẻ quái tượng đang không ngừng diễn biến biến hóa, cơ cấu ra một dị cấu không gian tính toán theo công thức hệ thống.
Phù văn nhanh chóng biến hóa chằng chịt, tính toán kết cấu trận pháp này do tám mặt ma cờ tạo thành. Vô số phù văn chạy tới chạy lui, thôi diễn tốc độ cực nhanh khiến người ta hoa cả mắt.
Hắn nhìn không chớp mắt, tùy thương bên người động, thương ra như rồng. Khắp người ánh sáng màu bạc bay lượn giống như là từng giao long màu bạc ở trong trận thế bát kỳ xuyên tới xuyên lui, từng ma khí bị Ngân thương của hắn điểm trúng, ầm ầm vỡ nát.
Đột nhiên, tám mặt cờ lớn lắc lư, mạnh mẽ thu lại. Trận pháp của cao thủ Ma tộc này bị phá, hiện ra chân thân, cuồn cuộn nổi lên cờ lớn liền đi, cười ha ha nói:
- Hiếm khi gặp được cao thủ tinh thông thuật tính! Thực lực ngươi rất mạnh, cáo từ!
Mặt cờ che trên người của hắn, cao thủ ma đạo này nhất thời biến mất.
Đại thương của Tần Mục chống lại trên mặt đất, khí khái vô lượng, vẫn không có nửa điểm thả lỏng. Sau một lúc lâu, đột nhiên khí thế của hắn suy sụp kịch liệt, liên tục ho ra máu, hít một ngụm khí thô, đặt mông ngồi dưới đất.
Nhưng vào lúc này, cao thủ Ma tộc này giống như quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn, cờ lớn giống như thương đâm về phía Tần Mục, cười ha ha nói:
- Ngươi quả nhiên không còn sức lực, cho nên ta lại trở về!
Trên mặt Tần Mục lộ ra nụ cười quỷ dị, ngồi dưới đất đưa lưng về phía hắn, đại thương trong tay phân ra thành hai nửa, hóa thành hai cây đại đao. Hai tay hắn cầm đao, một chính một ngược, một đao giấu ở phía sau, vừa vặn cách cờ lớn hắn đâm tới, một đao giấu ở ngực.
Tần Mục cố định xoay người, đại đao giấu ở ngực cắt vào phía trên cột cờ của cao thủ Ma tộc kia.
Trong lòng cao thủ Ma tộc này nhất thời kinh sợ, cột cờ trong tay hắn ong ong lắc lư, chấn động tới mức hai cánh tay tê dại.
- Biết kỹ thuật phải giết của phái Chiến Kỹ Lưu không?
Hai người lưng tựa lưng dán cùng một chỗ, bên tai hắn truyền đến âm thanh của Tần Mục. Tần Mục hai chân vẫn chưa rơi xuống đất, vẫn bàn khởi, giống như khiến cho hắn làm lưng của Tần Mục vậy.
Đây là Đồ Tể phu khi không có hai chân thường cùng Tần Mục chơi mánh này, dùng để thử thách cầm đao của Tần Mục ra cấm một chiêu này.
Cầm Đai Xuất Cấm là một chiêu nguy hiểm nhất trong đao pháp của đồ tể.
Bước chân cao thủ Ma tộc này đan xen, thân hình giống như quỷ mị nhanh chóng di chuyển, nhưng mà trước sau không bỏ rơi được Tần Mục. Tốc độ của hắn quả thật nhanh hơn Tần Mục nhưng bị Tần Mục dán ở sau lưng, thân thể của hắn giống như dính ở cùng một chỗ với thân thể của Tần Mục, không có cách nào thoát khỏi.
Cao thủ ma đạo này thân hình liên tục biến đổi, quả nhiên là thân pháp quỷ dị khó lường. Cuối cùng đem Tần Mục từ phía sau lưng vùng thoát ra ngoài, trong lòng không khỏi vui mừng, hắn cuối cùng cũng mặt đối mặt với Tần Mục.
Lúc này bên tai của hắn truyền đến âm thanh của Tần Mục:
- Ngươi tên là gì?
- Ta là...
Đao quanh sáng lên, Tần Mục trở tay cầm đao. Cao thủ Ma tộc này một câu cũng chưa từng nói ra, cầm dao xuất cấm tới một chiêu này uy năng dĩ nhiên bạo phát.
- Xin lỗi, không thể cho ngươi nói xong.
Tần Mục thu đao, trong tay hai cây đại đao giống như cát chảy lưu chuyển, hóa thành một thanh kiếm hoàn hắn nắm trong tay.
Cao thủ Ma tộc này bị một đao này mổ bụng, thi thể nằm trên mặt đất.
Tần Mục thở hắt ra một hơi, lắc đầu:
- Đến thêm một vị cao thủ nữa, ta lại chết chắc rồi.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, trong dãy núi xung quanh hoàn toàn không có âm thanh, lại sau một lúc lâu, Tần Mục có khí nhưng vô lực nói:
- Đến thêm một vị cao thủ nữa, ta lần này chết chắc rồi.
Xung quanh dãy núi lồng lộng, vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
Oa…
Tần Mục mở miệng phun ra máu tươi, cụt hứng ngã xuống đất. Hắn giãy giụa vài cái, hai chân đạp một cái, không còn hơi thở.
Bốn phía ngọn núi xung quanh vắng vẻ, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sắc mặt của Tần Mục đã xanh lại, thân thể cứng đờ, máu thịt trở nên cứng rắn. Xung quanh vẫn không có chút động tĩnh nào. Sau một lúc lâu hắn lại xoay người bò lên, mặt không đổi sắc, đi tới bên cạnh bức tường lửa rèn luyện phi kiếm.
Một nữ tử Ma tộc từ trên đỉnh một ngọn núi ngẩng đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn. Thân hình đột nhiên lui lại, cũng không quay đầu lại đã rời đi.
- Tiểu tử rèn sắt này còn giống ma đầu hơn cả lão nương, vẫn là chọc không được!
Nàng nhanh chóng đi xa.
Nhưng vào lúc này, trong dãy núi, Hoàng Việt dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi. Nơi đó có một người lưng đeo trường đao đứng sừng sững.
- Triết Hoa Lê!