Mục lục
Mục Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mục giống như Ma Vương bay ở trong trời đêm, nhìn lướt qua tìm kiếm xung quanh. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, trước sau hắn cũng không có thể tìm được vị trí của bốn người Lục Ly. U Đô thật sự quá lớn, muốn tìm kiếm một lượt cũng phải mất một hai năm, hơn nữa đám người Lục Ly bọn họ cũng sẽ không đứng tại chỗ chờ hắn đi tìm tới.

- Đệ đệ, ta mệt mỏi rồi, ta trở lại đây. 

Tần Phượng Thanh không thấy hứng thú, nói một câu, sau đó bất chợt lại không động tĩnh.

Tần Mục ngạc nhiên, lập tức cảm giác được lực lượng của bản thân đang điên cuồng biến mất, Tần Phượng Thanh không ngờ trở lại trong đại lục chữ Tần, chủ động tiến vào phong ấn!

Thời điểm Tần Phượng Thanh trở lại trong phong ấn, Sát Sinh đỉnh cũng theo hắn chui vào mi tâm của Tần Mục, không ngờ cũng theo Tần Phượng Thanh đi đến đại lục chữ Tần! 

Tần Mục không tiếp tục tìm kiếm đám người Lục Ly, bây giờ không có lực lượng Tần Phượng Thanh, hắn vẫn là thần thông giả cảnh giới Thiên Nhân, đi tìm kiếm Lục Ly chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?

Điều khiến cho hắn cảm giác cổ quái chính là, Tần Phượng Thanh rõ ràng vô cùng chán ghét bị phong ấn, vì sao lần này trái lại chủ động tiến vào trong phong ấn, hơn nữa còn là bộ dạng cam tâm tình nguyện như vậy?

Hắn không có dùng lá liễu phong ấn con mắt thứ ba trên mi tâm, một luồng thần thức bất diệt bay vào đại lục chữ Tần, chỉ thấy hài nhi đầu to này hưng phấn đếm tay chân của nguyên thần những cường giả kia giấu ở trong đại lục, trong miệng đến từ năm tới mười. 

Tần Mục dở khóc dở cười, hiển nhiên bởi vì có ăn, Tần Phượng Thanh xem bị phong ấn là chuyện nhỏ, ở bên ngoài tuyệt đối tìm không được "lương thực có dinh dưỡng phong phú".

- Đúng là quỷ tham ăn.

Tần Mục không nhịn được lắc đầu, lần này hắn quay về U Đô Ngọc Tỏa Quan, hắn phải đi lấy thuyền giấy, bây giờ không có Tần Phượng Thanh giúp đỡ, dựa vào một mình hắn bay trở về mắt của Thổ Bá, chỉ sợ phải tốn hơn mười năm mới có khả năng bay tới đó, bởi vậy hắn cần thu hồi thuyền giấy, cưỡi thuyền giấy quay về ngược lại sẽ tiết kiệm hơn mười năm. 

Hắn nhìn thấy được Sát Sinh đỉnh của Thổ Bá, cái đỉnh lớn này lại vẫn đi theo Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh hưng phấn đếm lương thực của mình, làm như không thấy cái đỉnh này.

- Cái đỉnh này nuốt lấy nửa Minh Hải, Minh Hải là do linh hồn cát đen tạo thành, Âm Thiên Tử vì luyện thành Minh Hải, chỉ sợ tốn không biết bao nhiêu khổ công, mới đưa Minh Hải luyện đến quy mô như vậy. Hiện tại hắn lại tính là thất bại trong gang tấc.

Tần Mục lại nghĩ tới nửa đạo ánh sáng u ám bị Sát Sinh đỉnh này nuốt trọn, ánh sáng u ám là bảo vật do Âm Thiên Tử chế luyện ra, chắc hẳn không thể coi thường được, chỉ là hiện tại cái đỉnh này rơi vào chỗ của Tần Phượng Thanh, giống như nhận thức Tần Phượng Thanh là Thổ Bá, mà không phải là Tần Mục. 

- Như vậy những cái mặt trong đỉnh kia chắc hẳn không phải là gọi A Sửu, mà gọi là ca ca A Sửu...

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, chỉ thấy trong cái đỉnh lớn này có ma khí điên cuồng phun ra ngoài, ma khí giống như là bóng tối bao phủ xung quanh Tần Phượng Thanh.

Trong ma khí, gương mặt bồng bềnh đi ra, nhìn chằm chằm vào hài nhi đầu to, giọng nói kỳ quái nói: 

- A Sửu.

Tần Phượng Thanh liếc mắt nhìn gương mặt này, lắc đầu nói:

- Đệ đệ không ở nơi này. Ta đếm tới chỗ nào rồi? 

- A Sửu.

Gương mặt này tiếp tục nói.

- Đệ đệ không ở nơi này! Đáng ghét! 

Tần Phượng Thanh nổi giận đùng đùng nói.

Ma khí trong đỉnh lại hiện ra từng gương mặt, nhìn về phía hắn gọi:

- A Sửu. 

Tần Phượng Thanh giận dữ, quát:

- Ta đã nói đệ đệ không ở đây... Chờ một chút, các ngươi gọi ta?

Những gương mặt này lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi gật một cái: 

- A Sửu.

- Ta không xấu, đệ đệ xấu.

Tần Phượng Thanh nói. 

Tần Mục nghe được âm thanh này, cười lạnh nói:

- Làm ca ca thật không tự hiểu lấy mình, ta lại biết những cái mặt không phải gọi ta.

Thiên Công biến thành lão đầu râu bạc không biết từ nơi nào xuất hiện, nói: 

- Những cái mặt gọi chính là ngươi. Tiểu tử, thần thức của ngươi đã ở đây.

Hắn chỉ một cái, một tia ý thức này của Tần Mục không tự chủ được rơi xuống, hóa thành hình thái bản thể.

Tần Mục nhìn bốn phía, chỉ thấy tư duy của Xích Hoàng và một vị thần nhân đầu chim thân người nấp ở trong đại lục chữ Tần, đang nhìn về phía bên này. 

- Vị chim thần này có chút quen mắt...

Tần Mục giật mình, có chút mê man:

- Hình như là từng gặp ở trong Thiên Đình Long Hán, là vị Đại Nhật Tinh Quân bị Ngưu Tam Đa sư ca hành hung kia... 

Phân thân của Thiên Công nói:

- Chính là Đại Nhật Tinh Quân, đã chết rất lâu. Tiểu điểu nhi, Xích Hoàng đạo hữu, tới nơi này đi. Yên tâm, hiện tại hắn có đồ ăn, sẽ không ăn ngươi!

Tư duy của Xích Hoàng đi tới, Đại Nhật Tinh Quân vẫn không dám đi ra, Tần Mục cười nói: 

- Tinh Quân yên tâm, tốc độ bay của ngươi là thiên hạ vô song, ca ta không bắt được ngươi.

Hài nhi đầu to liếc mắt nhìn Đại Nhật Tinh Quân, nói:

- Bắt được, nắm cánh sẽ không chạy được. 

Đại Nhật Tinh Quân do dự một chút, thận trọng đi ra, làm ra tư thế sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào, nói:

- Ta không để ý mới bị ngươi nắm cánh, nếu như ta có sự chuẩn bị, ai cũng không bắt được ta.

Tần Mục nói: 

- Tinh Quân chết như thế nào?

Thiên Công cười lạnh nói:

- Ngu mà chết, hắn biết quá nhiều, lại không quản được cái miệng của mình, khiến cho mình chết ngu. 

Tần Mục lập tức cảm thấy hứng thú, hiếu kỳ nói:

- Đại Nhật Tinh Quân biết những gì? Tại sao có thể chết bởi vì mình biết được quá nhiều? Tinh Quân có thể nói một chút hay không?

Đại Nhật Tinh Quân kêu lên một tiếng rên rỉ: 

- Ta cũng bởi vì lắm miệng mới chết, nếu như lại nói với ngươi, ta chẳng phải là sẽ hồn phi phách tán sao?

Tần Mục lòng tốt nói:

- Tinh Quân, nếu như ngươi không nói, sẽ hồn phi phách tán rất nhanh, bị ca ca ta ăn hết. 

Đại Nhật Tinh Quân do dự một chút, nhìn về phía Thiên Công và Xích Hoàng, lão đầu râu bạc đang ho khan liên tục, Xích Hoàng ngẩng đầu nhìn trời.

- Thiên Công...

- Đừng nhìn ta, ta cũng rất tò mò muốn biết ngươi chết như thế nào. 

Thiên Công lắc đầu nói:

- Từ lúc thời đại Long Hán trung kỳ, Thiên Đình lại bị thiên la địa võng bao phủ, ta không nhìn thấy được nơi đó. Ngươi chính là thủ lĩnh Tinh Túc Tinh Đấu của chư thiên, trông coi các thần thiên la địa võng của Thiên Đình, ngươi hiểu về Thiên Đình còn nhiều hơn so với ta, đến nay ta cũng không nhìn thấy được cảnh tượng vt Thiên Đình.

Đại Nhật Tinh Quân do dự hết lần này đến lần khác, liếc nhìn về phía hài nhi đầu to còn đang đếm, hắn nhắm mắt nói: 

- Ta cũng không biết ta chết bởi vì bí mật nào, trong lúc chiến tranh bạo phát, khi ta công kích vào Thiên Đình do Vân Thiên Tôn xây dựng, bị đâm sau lưng giết chết. Ta đang xung phong, không biết ai ở sau lưng bắn ta một mũi tên, sau đó ta lại chết.

Mọi người im lặng.

Tần Mục ho khan nói: 

- Như vậy Tinh Quân, ngươi cảm thấy ngươi bị bắn từ sau lưng, bị giết chết là bởi vì sự kiện nào?

Đại Nhật Tinh Quân suy nghĩ một lát, nói:

- Không phải sự kiện Ngự Thiên Tôn tử vong, tuy rằng sự kiện Ngự Thiên Tôn tử vong huyên náo rất lớn, nhưng lời đồn đại cũng rất nhiều, ta mặc dù nói vài câu, nhưng tất cả mọi người đều nói. Cũng không phải sự kiện của Đông Cung thái tử, không có thái tử nào không làm phản, ta mặc dù biết rất nhiều chuyện bên trong, nhưng ta cũng không có nói qua với bao nhiêu người. Chẳng lẽ là sự kiện Đế hậu bị tập kích? Hay Dao Trì biến hóa kịch liệt? Hoặc là sự kiện Thổ Bá giết lên trời? Có thể là sự kiện Thổ Bá giết tới trời, ta biết rất nhiều tin tức. Nhưng có thể là sự kiện Vũ Lâm Quân xuyên qua, đối, còn có sự kiện Thiên Công chuyển thế. Trong sự kiện Thiên Công chuyển thế cũng có rất nhiều mờ ám... 

Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối, trong Thiên Đình Long Hán không ngờ phát sinh qua nhiều chuyện như vậy?

Hắn xuyên qua đến Long Hán năm đầu, thời gian ở lại đó cũng không lâu, không nghĩ tới về sau lại phát sinh nhiều chuyện thú vị như vậy!

Đại Nhật Tinh Quân nói ra mỗi một việc, hắn đều rất muốn nghe, rất muốn biết rõ ràng ngọn nguồn bên trong! 

- Sao Đại Nhật Tinh Quân không nói ra từng chuyện mình biết được?

Ánh mắt của hắn chớp động:

- Nói từng cái một! Còn nữa, hiện nay Thiên Đế của Thiên Đình là ai, ngươi chắc hẳn cũng biết chứ? 

Đại Nhật Tinh Quân do dự một chút, liếc nhìn về phía Thiên Công, nói:

- Phương diện này có sự kiện Thiên Công chuyển thế, ta thật sự không dám nói. Hơn nữa ta đã sớm chết, không biết bên nào thắng...

Phân thân của Thiên Công ho khan một tiếng, nói: 

- Tiểu oa nhi họ Tần, Đại Nhật Tinh Quân biết nhiều như vậy nên mới chết, ngươi biết quá nhiều, ngươi cũng sẽ bị chết rất nhanh. Ngươi có thể ra ngoài, Thổ Bá còn muốn gặp ngươi.

Hắn vung tay áo lên, một luồng thần thức này của Tần Mục bị tống ra ngoài, chỉ nghe phía dưới mơ hồ truyền đến giọng nói của Thiên Công:

- Sau này nếu như hắn hỏi ngươi về chuyện ta chuyển thế, nếu như ngươi dám nói, ta không giết ngươi, chỉ luyện ngươi một lần, luyện đến ngươi muốn sống không được. Như vậy ngươi tới nói một chút về ngọn nguồn sự kiện Đông Cung thái tử đi... 

Tần Mục hừ một tiếng, trong lòng có chút khó chịu:

- Cùng lắm thì không nghe sự kiện Thiên Công chuyển thế là được, cần gì phải đuổi ta ra ngoài?

Hắn đi tới bên ngoài Ngọc Tỏa Quan, lúc này có hai vị Ma Thần đứng ở trước cửa bên ngoài Ngọc Tỏa Quan, nhìn thấy hắn đi tới, bọn họ đều run rẩy, xoay người lại muốn chạy ra. 

Tần Mục vội vàng nói:

- Hai vị đạo huynh dừng chân! Ta không phải tới ăn thịt người, ta là tới thu hồi thuyền giấy của ta! Thuyền giấy của ta đặt ở quan nội, tạm thời không nên đóng cửa.

- Ngươi thật sự không ăn chúng ta? 

Hai vị Ma Thần này kéo cửa thành, trốn ở phía sau cánh cửa nơm nớp lo sợ.

Tần Mục cười nói:

- Ta chưa từng ăn người đi? Ta lấy thuyền rời đi. 

Hai vị Ma Thần này cuống quít nhanh như tia chớp rời đi. Tần Mục đi tới sát phía trước cổng thành, chỉ thấy cửa thành để lại một khe hở.

Hắn đi tới quan nội, lấy thuyền giấy dừng ở bên cửa thành, hắn nhìn về phía Thần Ma đại doanh, chỉ thấy nơi đó có rất nhiều Thần Ma xếp thành trận chỉnh tề, trận địa sẵn sàng đón quân địch, e sợ hắn lại đại khai sát giới.

Chỉ là những Thần Ma này nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy, khí thế không quá cao. 

Tần Mục từ phía xa nhìn về doanh địa, nhưng không nhìn thấy phụ thân Tần Hán Trân biến thành người cây, trong lòng hắn có chút mất mát.

- Cáo từ!

Hắn nhìn về phía trong đại doanh lạy dài, thật lâu vẫn chưa đứng dậy. 

Đại quân Thần Ma không nhịn được ngây người, vô số Thần Ma cuống quít trả lễ, thầm nghĩ:

- Thần tử U Đô thi lễ với chúng ta? U Đô sắp có mọc trời mọc lên sao?

Tần Mục đứng dậy, lại nhìn rừng bia một lát, sau đó xoay người rời đi. 

Phụ thân và mẫu thân đều ở trong này, hắn đột nhiên cảm thấy an tâm, một trái tim từng phiêu bạt đã có thể đặt xuống.

Hắn đi tới quan ngoại, ngồi ở trên đầu chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền nhỏ bay lên, chạy về phía mắt của Thổ Bá.

Qua hồi lâu, chiếc thuyền nhỏ đi tới mắt của Thổ Bá, tiến vào trong con mắt cực lớn kia, đáp xuống trước thánh điện. 

Lão nhân âm soa không đợi hắn từ trên thuyền xuống, lại lớn tiếng quát:

- Mục Thiên Tôn, ngươi lại gây chuyện! Ngươi trộm thuyền giấy của ta, tự tiện xông vào Ngọc Tỏa Quan, lại giết nhiều Thần Ma như vậy...

Tần Mục nói: 

- Ta biết sai rồi. Ta dẫn theo Ngự Thiên Tôn.

Lão nhân âm soa ngẩn người một lát, lý do hắn chuẩn bị đã lâu lại không thể tiếp tục nói ra được nữa, ngược lại giống như là một quyền đánh vào trên không trung khiến bản thân vô cùng khó chịu.

Nghiệp hỏa Thổ Bá đi ra khỉ thánh điện, đứng ở phía trước cửa điện, nói: 

- Hắn là người thông minh, biết ngọn nguồn trong chuyện này.

Tần Mục nghiêm mặt nói:

- Ta tuy rằng ngu dốt, nhưng nghe dây cung biết nhã ý. Thổ Bá thả ta đi gặp mẫu thân, lại mượn tay ta quét sạch U Đô, diệt trừ thế lực Thiên Đình, vẫn bởi vì sai lầm của ta bảo ta dẫn Ngự Thiên Tôn đi, oan ức liên tiếp đội lên trên đầu ta, Thổ Bá có thể yên tâm, ta tuyệt đối không từ chối! 

Nghiệp hỏa Thổ Bá nhìn hắn, trong ba con mắt có nghiệp hỏa lắc lư, nói:

- Ủy khuất cho ngươi rồi. Cha mẹ của ngươi ở chỗ này đều sẽ sống rất tốt.

Trong lòng Tần Mục thoáng chấn động. 

Thổ Bá giao Ngự Thiên Tôn cho hắn, nói:

- Ngươi có thể đi. Ngươi chém giết nhiều bá chủ Thiên Đình như vậy, không thích hợp ở lại đây lâu. Phủ Quân, ngươi đưa hắn ra ngoài.

Tần Mục chớp chớp mắt, đột nhiên cười nói: 

- Thổ Bá, ngươi không muốn biết trong đại lục chữ Tần tại mi tâm của ta trấn áp người nào không?

Trong đại lục chữ Tần, sắc mặt phân thân của Thiên Công đột nhiên biến đổi kịch liệt, nổi trận lôi đình:

- Tiểu bại hoại, hỏng mặt mũi của ta! Lần này nguy rồi, phải mất mặt ở trước mặt Thổ Bá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK