- Làm sao ngươi biết ta có thể giám sát bất luận động tĩnh gì ở các đại Chư Thiên Nguyên giới? Ta hiện tại đã là một phế nhân, tâm tro như chết, cho dù có năng lực này cũng không có tinh lực đi giám sát động tĩnh các đại Chư Thiên cùng Nguyên giới.
Tần Mục nhìn xem bóng dáng trên bình phong, ồ một tiếng:
- Thật sao?
Nữ tử sau tấm bình phong thở dài:
- Tự nhiên là giả. lúc Ngươi đi Thiên Đình, ta liền xin mời Nam Đế Chu Tước mang đến hoa đào cho ta, biểu lộ thái độ của ta. Nam Đế lần này dự định mượn tử vong đến thoát thân, cũng nói cho ta biết, ta tự
nhiên không thể nào chân chính ẩn cư, không tiếp tục để ý thế sự.
Tần Mục nói:
- Nếu như Thiên Tôn thật không tiếp tục để ý thế sự, như vậy rừng đào của ngươi cũng sẽ không kết nối hơn vạn Chư Thiên Nguyên giới.
- Đúng là như thế. Thần thông của ta là không gian chi thuật, ta sớm đã bố cục trước khi Vân Thiên Tôn chiến tử, khi đó năng lực của ta còn không quá mạnh, không gian chi thuật của ta còn chưa từng đạt tới tuyệt đỉnh, không gian chi thuật của ta chỉ có thể kết nối hơn mười tòa Chư Thiên.
Nguyệt Thiên Tôn sau tấm bình phong nói:
- Bất quá đến thời kì cuối Long Hán, rừng đào ta liên tiếp hơn trăm tòa Chư Thiên, đến thời kì cuối Thượng Hoàng thời đại, rừng đào cũng đã nối liền hơn vạn tòa Chư Thiên Nguyên giới cùng một chỗ. Ta mặc dù là người tàn phế, nhưng đến hôm nay, vô luận Thiên Đình hay Huyền Đô U Đô, thậm chí Tứ Cực Thiên, tất cả sự tình đều nhìn rõ trong thần thông của ta. Ta chưa từng đột phá, là nơi sinh ra Cổ Thần hình thành cấm khu cùng Quy Khư.
Tần Mục nói:
- Ngươi không cam tâm.
- Ta tự nhiên không cam tâm.
Thanh âm Nguyệt Thiên Tôn rất bình tĩnh, nhưng giấu dưới bình tĩnh mặt ngoài lại là thật sâu không cam lòng:
- Thiên Minh Ngũ nguyên lão, mục đích là để Nhân tộc có thể thu hoạch được quyền lực sinh tồn, có thể
để người ta sống được càng tốt hơn. Nhưng mà Thiên Minh lại mục nát, thành lập Thiên Minh tôn chỉ
sớm đã không còn tồn tại, Thiên Minh biến thành nơi tàng ô nạp cấu, biến thành nơi chốn để Bán Thần cùng Cổ Thần thậm chí Tạo Vật Chủ chia cắt lợi ích! Ta tự nhiên không cam lòng.
Tần Mục lẳng lặng mà nhìn xem bóng dáng trên bình phong, Nguyệt Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Thiên Minh mới bắt đầu thành lập, Vân Thiên Tôn xác lập nguyên tắc thứ nhất Thiên Minh, đó chính là không thể đối tốt với người xấu quá, đối xấu với người quá tốt, nhưng mà áp dụng nhưng lại như vậy khó khăn. Mọi người luôn luôn đối với người tốt quá trách móc nặng nề, cho người tốt không thể phạm bất luận cái gì một tia sai lầm, phạm sai lầm liền không phải là người tốt, liền vạn kiếp bất phục, liền muốn phá tan hắn, giẫm hắn dưới chân. Mọi người lại đối người xấu quá tốt, người xấu làm trăm ngàn chuyện xấu, chỉ cần làm một chuyện tốt liền sẽ được người xưng tán, hận không thể khen thành Thánh Nhân!
Mục Thiên Tôn, chúng ta không có làm được, ngươi có thể làm được sao?
Tần Mục trầm ngâm, nói:
- Rất khó. Bất quá ta đang nếm thử. Đã từng có một người, làm nhiều việc ác, vì chống cự Duyên Khang không tiếc phóng độc trên thảo nguyên, độc chết chín thành bách tính trên thảo nguyên, sau khi trong Duyên Khang kiếp hắn lương tâm phát hiện, vì cứu người mà chết. Ta tuy có năng lực phục sinh hắn, hoặc gọi đến hồn phách cho hắn, nhưng không có phục sinh hắn, cũng chỉ cảm thấy hắn sống lại, không thể
đối mặt với đám người chết vì tai nạn trên thảo nguyên.
- Như vậy ngươi làm như thế nào đối mặt Cổ Thần?
Nguyệt Thiên Tôn hỏi. Tâm thần Tần Mục đại chấn. Lời Nguyệt Thiên Tôn nói quả thực rung động tâm linh của hắn. Hắn nói cái tên xấu xa kia chính là Đại Tôn, Đại Tôn dùng vu độc độc chết tuyệt đại bộ phận dân chăn nuôi trên thảo nguyên, tội không thể tha, dù bởi vì hắn làm một chuyện tốt, Tần Mục cũng không thể như vậy quên lòng dạ độc ác của hắn. Nhưng mà Cổ Thần thì sao?
Long Hán thời đại thậm chí trước đó hắc ám tuế nguyệt, Cổ Thần lấy Hậu Thiên sinh linh làm thức ăn, lấy chúng sinh làm tế phẩm, hiện tại Tần Mục cần lực lượng của bọn hắn, cùng bọn hắn liên thủ đối kháng Thiên Đình, có thể nói Cổ Thần đang làm chuyện tốt. Cổ Thần vì vậy mà được đặc xá?
Không thể đối với người tốt quá xấu, không thể đối với người xấu quá tốt, câu nói này nói thật đơn giản, nhưng mà nguyên tắc đơn giản này vậy mà như thế khó mà làm được!
- Tâm đồng tình giá rẻ không gì sánh được, nhưng mà tâm trách móc nặng nề cũng đáng xấu hổ.
Thanh âm Nguyệt Thiên Tôn từ sau tấm bình phong truyền đến, nói:
- Ta đã tìm tới ba người ngươi nói kia. Bọn hắn đang ở Vũ Hóa Thiên, đang định trộm lấy hang ổ Mạnh Vân Quy - Thiên Sư thứ hai trong Thiên Đình Tứ Đại Thiên Sư. Ta đem bọn hắn mang đến.
Nguyên giới Vũ Hóa Thiên. Chư Thiên này là tổ địa Mạnh Thiên Sư, hắn chính là lập nghiệp từ Vũ Hóa Thiên, một đường lên như diều gặp gió, trở thành Thiên Sư thứ hai Thiên Đình, là Đế Tọa cường giả trên đời này ít có. Sau khi Mạnh Thiên Sư có quyền thế liền bắt đầu kinh doanh Vũ Hóa Thiên, vơ vét tài lực từ
các Chư Thiên khác, đưa đến trong Vũ Hóa Thiên. Vị Thiên Sư này không có những yêu thích khác, duy chỉ có ái tài, bởi vậy Vũ Hóa Thiên cực kỳ giàu có, thậm chí có người nói của cải của hắn còn nhiều hơn so với tài phú của Thập Thiên Tôn.
Nhưng mà vị này Thiên Sư tinh thông trận pháp, là đệ nhất đại trận pháp gia trong Thiên Đình, của cải của hắn đều có các loại sát trận thủ hộ, cực kỳ sâm nghiêm. Lúc này, người thọt cùng Mã gia đã chui vào Mạnh Thiên Sư trong bảo khố, bên cạnh còn có một thiếu niên trung hậu đàng hoàng, chính là Lam Ngự
Điền. Người thọt lúc trước luôn luôn ưa thích độc lai độc vãng, nhưng mà từ khi Tư bà bà tại bờ sông nhặt được Tần Mục, hắn liền thích mang theo hài tử, sau khi Tư bà bà phiền Tiểu Tần Mục đái dầm, đem Tiểu Tần Mục tặng người, mỗi lần đều là hắn đem Tiểu Tần Mục trộm trở về. Sau khi tái xuất giang hồ, mù lòa, câm điếc, Dược sư bọn người có đếm không hết việc cần hoàn thành, không người cùng hắn làm bạn, Tần Mục cũng thỉnh thoảng thường trở về, chính hắn lại chạy tới chạy lui trộm mộ, đi đến các Chư Thiên khác, cũng không thú vị. Đột nhiên một ngày, người thọt nhớ tới Tần Mục có đệ đệ Lam Ngự Điền, thế là chạy đến U Đô đem Lam Ngự Điền trộm đi ra. Trùng hợp Mã gia từ đi Như Lai, rời đi Tu Di sơn, người thọt liền xin mời vị đã từng là Thần Bộ này đến chỉ điểm mình kỹ nghiệp, mỹ danh nó viết cùng một chỗ
tiến bộ. Mã gia ngượng nghịu mặt mũi, lại lo lắng hắn cùng Lam Ngự Điền an nguy, bởi vậy đành phải đi theo đám bọn hắn, giúp bọn hắn giải quyết tốt hậu quả.