- Bạch Khích sư huynh không phải Nhân tộc đúng không?
Tần Mục cẩn thận kiểm tra thần kinh, hắn kích thích thần kinh bị đứt đoạn, dùng thuốc điều trị, nói:
- Ta thấy cấu tạo thân thể ngươi khác biệt Nhân tộc, ngươi là chủng tộc nào?
Mi tâm Bạch Khích thần linh sinh ra ánh sáng, nguyên thần bay ra khỏi mi tâm. Đó là một con Long Mã, lưng có hai cánh, đầu sinh sừng dài, lông bờm tung bay. Toàn thân trắng như tuyết, tinh thần phấn chấn, quả nhiên là Long Mã!
Tần Mục ngẩng đầu nhìn một cái, khen:
- Quả nhiên là thần tuấn! Loại nguyên thần này thật hiếm thấy.
- Từ thần tuấn dùng hình dung ta, thật hợp với tình hình.
Nguyên thần Bạch Khích nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn, mở miệng nói:
- Ta rất ít hiện chân thân. Lúc trước tại Khai Hoàng... Khụ khụ, tại cổ đại, đương nhiên, thời điểm đó ngươi chưa ra đời. Thần tuấn giống ta chỉ có thể làm chân chạy truyền tin, làm tọa kỵ cho người khác, thật bôi nhọ cho ta.
Gương mặt Tần Mục hơi co giật, nói:
- Như vậy Bạch Khích sư huynh làm thế nào tới Thượng Thương?
Bạch Khích thần linh thở dài:
- Thiên biến, địa cải, thần linh địa vị hèn mọn như ta làm sao có ngày nổi danh. Dị biến phát sinh không bao lâu, ta liền đầu hàng, về sau Đại Khư xuất hiện. Lúc trước rất nhiều người đầu hàng giống ta, còn luồn cúi hơn ta, bọn họ rời khỏi giới này hưởng phúc, chỉ có mấy người chúng ta lưu lại. Những người này vỗ mông ngựa tốt, mặc dù ta là ngựa nhưng vuốt mông ngựa không bằng bọn họ. Chẳng qua cũng tốt, thà làm đầu gà hơn làm đuôi trâu.
Hắn cười nói:
- Những người này biết luồn cúi, nhưng đã đến thượng giới, bọn họ cũng là tầng dưới chót. Ngược lại không bằng chúng ta lưu lại hạ giới có thể làm mưa làm gió, cao cao tại thượng, hưởng thụ chúng sinh quỳ lạy.
- Nhưng ngươi đến nay vẫn là chân chạy.
Tần Mục mỉm cười nói.
Bạch Khích thần linh giận tím mặt, thần uy bộc phát:
- Ngươi nói cái gì?
Tần Mục cười nói:
- Đừng kích động, coi chừng ta nối sai thần kinh, nếu không cho dù nối tốt ngươi cũng cà thọt.
Bạch Khích thần linh thở dài, nói:
- Ngươi nói không sai, ta thật sự là chân chạy, lúc trước là chân chạy truyền tin, hiện tại chân chạy hàng kiếp. Công việc bẩn thỉu cực cũng đều là của ta, hơn nữa việc còn bẩn hơn trước kia. Nhưng cũng bất đắc dĩ, ta không làm thì khó thoát khỏi cái chết. Thượng Thương tứ quân lợi hại cỡ nào? Bản lĩnh cao hơn ta, cũng không phải chỉ có thể làm chân chạy? Chẳng những chân chạy, hơn nữa còn phải liều mạng! Bọn họ không biết có mấy người còn sống sót.
Hắn lộ ra vẻ ưu sầu, đến nay vẫn không có vũ khí thiên tượng khởi động, nói rõ đám người Kiều Tinh quân dữ nhiều lành ít.
Tần Mục nói:
- Lần này ngươi đầu hàng ta, ta có thể cho ngươi làm Sơn Thần, hưởng dụng cúng tế. Không bằng ngươi làm Sơn Thần bên cạnh Dũng giang đi, làm bạn với Hoạn Long Quân. Hàng năm có người lên núi treo cổ, nhảy núi đều là cơm nước của ngươi. Ta có chỗ tốt, bên cạnh Lộc huyện có ngọn núi tên là Bách Tuế sơn, phong cảnh xinh đẹp, hùng sơn vạn trượng. Ngươi tới đó làm Sơn Thần, sẽ không bôi nhọ ngươi.
- Phi!
Bạch Khích thần linh cười đùa nói:
- Ta cũng không phải gia hỏa không biết xấu hổ như Hoạn Long Quân, ta đã đầu hàng một lần, làm sao có thể đầu hàng lần thứ hai? Còn muốn mặt mũi hay không? Lại nói, ta ăn chay, người ăn chay từ khi mới đẻ, không ăn thịt người. Ta lúc trước cũng muốn làm Sơn Thần, đáng tiếc bởi vì chạy quá nhanh, chỉ có thể làm chân chạy truyền tin. Nếu như ta chạy chậm một chút, nói không chừng còn có thể rơi mất chức quan.
Tần Mục dở khóc dở cười:
- Đây cũng là bản lĩnh hại ngươi.
Bạch Khích thần linh cười nói:
- Ngươi rất không tồi, có thiện tâm, ta rất thưởng thức ngươi. Ngươi nối tốt chân của ta, chúng ta có thể nói chuyện. Cho dù Duyên Khang quốc bị diệt, ngươi cũng có thể theo ta đi Thượng Thương. Chuyện khác không dám nói, tốt xấu gì có ta bảo vệ ngươi một nhà già trẻ bình yên.
Tần Mục cám ơn, nói:
- Lưu lại đường lui cho mình cũng tốt, ta rất sớm muốn đi Thượng Thương, đáng tiếc không có thần hương, liên lạc không được.
- Chuyện này dễ dàng, ta có.
Ánh mắt Bạch Khích thần linh lóe sáng, nói:
- Chỉ cần ngươi chữa tốt thương thế cho ta, ta thuận lợi hoàn thành tràng hàng tai này, ta dẫn ngươi đi Thượng Thương.
Tần Mục rắc bột phấn lên vết thương. Từng dây thần kinh sinh trưởng, chúng động đậy như con giun nhỏ, cười nói:
- Ta tính toán cùng ngươi ký kết ước hẹn Thổ Bá, ngươi không cần hàng tai, ngươi có thể đầu hàng ta. Sư huynh, chờ chân của ngươi nối tốt, chúng ta liền lập tức ký kết ước hẹn Thổ Bá, lần này ngươi không thể chơi xấu!
Bạch Khích Thần linh nhìn thủ pháp của hắn, nhìn thấy mười ngón tay của hắn tung bay. Tốc độ nhanh làm người ta không kịp nhìn nhưng chỉ pháp lại tinh tế tỉ mỉ giống như xe chỉ luồn kim, lại mang y đạo chỉ pháp, kinh ngạc nói:
- Ngươi học may sao? Thủ pháp của ngươi giống như thợ may.
- Hiểu sơ.
Tần Mục nguyên khí thành tơ, nhanh chóng ghép thần kinh, nói:
- Đã từng học qua mấy năm.
Bạch Khích Thần linh hiếu kỳ nói:
- Ngươi còn học qua cái gì?
Chỉ pháp của Tần Mục càng lúc càng nhanh, nhanh chóng nói:
- Trận pháp, quyền pháp, đồng pháp, đao pháp, thân pháp, rèn đúc, thư hoạ, thợ mộc, thi từ ca phú đều hiểu sơ một ít.
Chân gãy của Bạch Khích thần linh nhanh chóng nối liền với dây thần kinh của thần thoái, hắn lập tức chân mình trở lại cơ thể. Hắn vừa mừng vừa sợ, liếc Tần Mục, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này bản lĩnh không tồi, lòng dạ cũng không xấu, thật không muốn giết hắn như vậy. Đáng tiếc.
Tần Mục lại nối liền mạch máu, ghép lại xương gãy, dùng long tiên của Long Kỳ Lân kích thích huyết nhục sinh sôi, nói:
- Còn thừa lại cốt tủy chưa dung hợp, điểm này khó khăn nhất. Sư huynh, cốt tủy có tác dụng tạo máu, tác dụng cực lớn. Ta cần dùng thuốc bôi một hồi, sau đó tẩm bổ cốt tủy chân gãy, cốt tủy có thể tạo máu. Sau khi cốt tủy tạo máu, ngươi phải ký kết ước hẹn Thổ Bá với ta, ngươi không cần hàng kiếp, ta cho ngươi quay về Thượng Thương.
Bạch Khích thần linh phân biệt mỗi một loại dược liệu, xác nhận hắn không có động tay chân, cười nói:
- Dễ nói.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, sai người nhấc cái nồi lớn tới, thả dược liệu vào trong nước, sai người nhóm lửa, nói:
- Đại khái hai ngày, khi đó cốt tủy có thể tạo máu.
Bạch Khích thần linh vội vàng nói:
- Đặt nồi lớn gần một chút, tay của ta không thể rời khỏi Ngũ Lôi ấm.
Tần Mục cười nói:
- Bạch Khích sư huynh làm việc, thật sự giọt nước không lọt. Ngươi còn có thể sợ ta làm trò gì hay sao? Nồi ngay ở chỗ này, không dời đi. Tay của ngươi vẫn đặt trên Ngũ Lôi ấm bên trên, ta còn lo lắng ngươi dẫn động Ngũ Lôi ấm đấy.
Bạch Khích thần linh nhìn hắn, hai người đối mắt với nhau, Tần Mục không nhường chút nào.
Bạch Khích thần linh sảng khoái tinh thần, Long Mã lên tinh thần, cười ha ha, nói:
- Thôi được, tùy ngươi là được.
Tần Mục ngồi bên cạnh, hắn lẳng lặng chờ đợi, Giao Vương Thần thủ ở bên cạnh. Nguyên thần Bạch Khích thần linh bảo hộ ở trên không, tùy thời chuẩn bị khởi động Ngũ Lôi ấm. Bản thân hắn ngâm trong nồi, từ từ cảm giác được dược lực xâm nhập thương thế chân của mình, tẩm bổ huyết nhục. Dược lực dần dần thâm nhập khung xương, thoải mái cốt tủy.
- Thoải mái.
Bạch Khích thần linh cảm thán, trêu ghẹo nói:
- Tần giáo chủ đã có gia đình chưa?
- Thành thân.
Tần Mục lấy đồng hồ mặt trời ra, quan sát thời gian, đồng hồ mặt trời rất tinh tế, nói:
- Ta thành thân hai lần.
- Đáng tiếc. Ta còn tính toán chờ ngươi đến Thượng Thương, giới thiệu cho ngươi mấy mỹ nhân trong tộc.
Bạch Khích thần linh cười nói:
- Các ngươi sinh đứa bé, nói không chừng lại là nửa người nửa ngựa, vừa nghĩ đã cảm thấy thú vị. Ha ha ha ha!
Tần Mục không đáp, tiếp tục xem bóng mặt trời.
Bạch Khích thần linh hào hứng không sai, tiếp tục nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng cười to, có vẻ đắc chí thoả mãn.
Trong bất tri bất giác, một ngày rưỡi trôi qua, tiếng cười của Bạch Khích thần linh càng lúc càng lớn, ánh mắt nhìn về phía Tần Mục càng ngày càng bất thiện.
- Tần giáo chủ, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe. Lúc trước có người luộc vịt, vịt luộc chín, hắn đang muốn ăn, đột nhiên vịt bay đi. Ha ha ha ha, ngươi vì cái gì không cười? Ta lại kể chuyện cười cho ngươi, sau đó con vịt quay trở về ăn tên ngốc kia! Ha ha ha ha!
Tần Mục không nhúc nhích, tiếp tục nhìn bóng mặt trời.
Ánh mắt Bạch Khích thần linh lộ ra hung quang, cười lạnh nói:
- Ngươi không cười cũng không nói chuyện, có phải kỳ thị ta hay không? Ngươi kỳ thị ta, ta muốn giết ngươi!
Tần Mục ngẩng đầu, lộ ra nụ cười:
- Đã đến giờ, động thủ.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng chấn động vang lên, chung quanh hương giếng xuất hiện đại quỷ xanh nanh vàng. Chúng xoay tròn, Ngũ Lôi ấm hư không tiêu thất.
Nguyên thần Bạch Khích thần linh lập tức đưa tay chộp lấy nhưng bắt hụt, chỉ bắt ra một đại quỷ mặt xanh nanh vàng. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lôi đình chấn động, toàn bộ Tử Kinh thành lay động.
Tần Mục sau lưng, Giao Vương Thần tức giận gào thét, hiện ra chân thân bao phủ toàn bộ nơi này. Đầu rồng nhìn chằm chằm vào nguyên thần Bạch Khích thần linh.
Bạch Khích thần linh bóp nát đại quỷ, lập tức triệu hồi nguyên thần. Nguyên thần mới vừa tiến vào thân thể, hắn cảm thấy tà khí từ thương thế xông lên, xâm nhập các nơi trong thân thể, chạy khắp nguyên thần và thần tàng. Hắn rùng mình, vội vàng thôi thúc pháp lực trấn áp.
- Nguy rồi! Ngàn phòng vạn phòng, không có phòng vệ!
Giao Vương Thần thừa cơ lao xuống, thân thể bao quanh Bạch Khích thần linh làm hắn không thể động đậy, siết hắn nổi gân xanh.
Tần Mục đứng dậy, rút kiếm ném Vô Ưu kiếm trên mặt đất, mỉm cười nói:
- Bạch Khích sư huynh, ta đã đun sôi con vịt, từ trước đến giờ đều là bay không đi. Kiếm cho ngươi, ngươi hiện tại có thể cắt bỏ vị trí trúng độc Giao Vương Thần, thả hắn ra. Ta luộc chín vịt, ưa thích để bản thân con vịt tự cắt. Trúng độc của ta, Bạch Khích sư huynh chỉ có thể cắt từ cổ trở xuống, tất cả đều không cần.
Giao Vương Thần do dự, nó buông Bạch Khích thần linh ra.
Bạch Khích thần linh gầm thét, thần uy cuồn cuộn. Hắn chấn vỡ nồi thuốc, cất bước đi về phía Tần Mục, sát khí ngút trời.
Giao Vương Thần vô cùng khẩn trương. Đang muốn ra tay, Bạch Khích thần linh giải tán thần uy, một gối chạm đất, thở dài:
- Ta lúc trước đầu hàng một lần, lại đầu hàng một lần thì thế nào? Bạch mỗ, vui lòng quy hàng.
Tần Mục tươi cười, nói:
- Ngươi yên tâm, phong cảnh Bách Tuế sơn rất tốt, ngươi rất thích hợp nơi đó. Lập thệ với Thổ Bá đi, sau khi lập lời thề, ta cho ngươi làm Sơn Thần Bách Tuế sơn, hưởng dụng cúng tế.
Khá lâu sau, sắc mặt Bạch Khích thần linh âm trầm, điều khiển phong vân chạy tới Lộc huyện bên cạnh Dũng giang, đưa mắt nhìn xuống. Hắn cau mày, nhìn thấy bốn phía Lộc huyện đều là gò núi cao trăm trượng, rừng thiêng nước độc, làm gì có núi lớn cao vạn trượng phong cảnh hữu tình?
Bạch Khích thần linh hạ đám mây xuống, hắn đáp xuống đất và hỏi nông phu, nói:
- Ở đâu là Bách Tuế sơn?
- Là ở nơi đó!
Bạch Khích thần linh nhìn theo hướng ngón tay, chỉ thấy Bách Tuế sơn là một gò núi nhỏ, tràn ngập khí tức tử vong, hắn tức giận nói:
- Nơi đó rõ ràng là bãi tha ma, là nơi chôn thi thể! Vì cái gì gọi là Bách Tuế sơn?
Nông phu cười nói:
- Người bình thường sau khi trăm tuổi sẽ như thế nào? Đương nhiên là chết đi! Cho nên gọi là Bách Tuế sơn, sau khi trăm tuổi liền chôn ở nơi đó.
Bạch Khích thần linh ngẩn ngơ, khó hiểu nói:
- Bách Tuế sơn không phải có cao vạn trượng sao?
- Ngốc tử có sừng!
Nông phu buồn cười, nói:
- Người chết nằm xuống, cao không quá mấy tấc. Đối với người chết, Bách Tuế sơn cũng không phải cao vạn trượng?
Bạch Khích thần linh giận dữ, nổi giận đùng đùng bay đến Bách Tuế sơn, giận dữ nói:
- Họ Tần hại ta!
Đột nhiên, Dũng giang bên cạnh nứt ra, một cái đầu lớn lộ ra khỏi mặt nước, tò mò dò xét hắn, cười nói:
- Ta nói là ai có thần khí, thì ra Bạch Khích đạo hữu. Tại sao ngươi tới đây? Ngươi vừa mới nói họ Tần hại ngươi, là chuyện gì xảy ra?
- Thì ra là Hoạn Long Quân!
Bạch Khích thần linh đứng trên đỉnh núi làm lễ ra mắt, nói:
- Ta tới Duyên Khang hàng kiếp, gặp Thiên Ma giáo chủ.
- Ngươi không cần nói, ta biết rồi!
Cự long hơi lắc người, hóa thành diện mạo Hoạn Long Quân, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Có phải hắn lộ ra dáng vẻ thật thà dễ bắt nạt đúng không?
Bạch Khích thần linh kinh ngạc nói:
- Làm sao ngươi biết?
Hoạn Long Quân dậm chân:
- Ta cũng bởi vì hắn thật thà, cho nên mới trở thành Dũng Giang Long Vương.