Đông!
Giao Vương Thần ngã xuống đất, tứ chi vặn vẹo, dáng vẻ của hắn còn thê thảm hơn Tần Mục rất nhiều, hiển nhiên không phải mới giả chết lần đầu tiên.
Gương mặt to lớn cúi xuống, pho tượng đá này có thị lực không tốt. Gương mặt to lớn nhìn lướt qua bọn họ, mọi người ngừng thở, không dám nhúc nhích.
- Y xuỵt…
Pho tượng đá phát ra âm thanh thật dài, sau đó chậm rãi đứng lên, đi vào trong bóng tối, tiếng bước chân xa dần.
- Dường như tượng đá đang tìm kiếm cái gì đó.
Tần Mục đứng lên, nói:
- Bọn họ đến từ đâu? Đại Khư? Hay thế giới khác? Bọn họ tìm cái gì?
Hồ Linh Nhi và một đám Giao Long nhao nhao bò dậy, Giao Vương Thần cũng phủi bụi trên người một cái, Hồ Linh Nhi khen:
- Giao Vương Thần, trong chúng ta, ngươi là người giả chết giống nhất, ngươi nhất định đã luyện qua rất nhiều lần! Có rảnh rỗi, nhất định phải dạy cho ta nhiều hơn!
Giao Vương Thần đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói:
- Ta không có, đừng nói mò! Ta giả chết dựa vào thiên phú.
Tần Mục đi thẳng về phía trước, nói:
- Chúng ta tiếp tục tìm kiếm, mọi người cẩn thận một chút, không biết nơi này còn có các tượng đá khác hay không? Giao Vương Thần, ngươi đối cứng với tượng đá kia, thấy thế nào?
Giao Vương Thần suy nghĩ một lúc, nói:
- Tượng đá kia, hơn phân nửa không phải đến từ Đại Khư.
Tần Mục hơi ngẩn ra:
- Không phải tới từ Đại Khư? Tại sao nói lời này?
- Tượng đá Đại Khư trải qua gió táp mưa sa, trải qua sương lạnh nắng nóng, tượng đá đều rất cũ. Tượng đá kia cực kì sạch sẽ, giống như mới vừa biến thành tượng đá.
Giao Vương Thần cũng không dám khẳng định, nói:
- Nhưng, trong Đại Khư có nhiều tượng đá nhất, quỷ dị nhất, nói không chừng tượng đá cũng đi ra từ bên trong Đại Khư. Hơn phân nửa là nấp trong không gian phong kín, cho nên không cũ kỹ.
Tần Mục trầm ngâm, nói:
- Chẳng lẽ bên dưới Thần Đoạn sơn mạch có chôn rất nhiều tượng đá, Thần Đoạn sơn mạch bị hủy, những tượng đá phá đất mà lên?
- Có khả năng này.
Giao Vương Thần nói:
- Chủ công, Hoạn Long Quân đã từng nói, Thần Đoạn sơn mạch lai lịch vô cùng kỳ lạ. Sơn mạch này ngăn cách với Đại Khư, tách Đại Khư và Duyên Khang. Bên trong Đại Khư hỗn loạn tưng bừng, bên ngoài Đại Khư bình yên vô sự, bên trong Thần Đoạn sơn mạch khẳng định có vấn đề.
Bọn họ xâm nhập vào khu vực kỳ lạ, sương mù xám càng ngày càng nặng, hắc ám cũng càng ngày càng thâm trầm. Trong không khí tràn ngập tiếng động làm người ta cảm thấy ngột ngạt, thỉnh thoảng còn có tiếng gào thét từ xa, một tiếng tiếp một tiếng.
Tần Mục đi theo chấn động về phía trước, không bao lâu bọn họ gặp tượng đá thứ hai, tượng đá đang tìm kiếm cái gì đó trong sương mù.
- Giao Vương Thần nói có mấy phần đạo lý.
Tần Mục tránh bức tượng đá này, thầm nghĩ:
- Những tượng đá này hơn phân nửa đến từ lòng đất Thần Đoạn sơn mạch!
Một dãy núi ngăn cách Đại Khư, bản thân nó đã vô cùng kỳ lạ, Thần Đoạn sơn mạch dựa vào cái gì ngăn cản hắc ám Đại Khư?
Lần này Duyên Khang quốc sư dùng Chấn đỉnh đánh sập Thần Đoạn sơn mạch, đến mức hắc ám Đại Khư xâm lấn hơn trăm dặm. Nhìn từ điểm này, Thần Đoạn sơn mạch quả thực có công dụng ngăn cản hắc ám.
Có lẽ dãy núi xuất hiện khi Khai Hoàng quốc diệt vong, sau khi biến thành Đại Khư, Tần Mục đã từng nghe người ta nói qua có thần linh tạo ra Thần Đoạn sơn mạch dùng để ngăn cách Đại Khư và Duyên Khang, tránh cho người Đại Khư chạy tới. Lúc tạo núi, khi tạo ra Tu Di sơn, bởi vì phía trên Đại Lôi Âm tự có người, cho nên vòng qua Tu Di sơn.
Nói không chừng, thần linh tạo núi lúc ấy đã chôn rất nhiều tượng đá xuống dưới.
- Công tử, có phải những tượng đá chui ra từ lòng đất Duyên Khang quốc hay không?
Hồ Linh Nhi hỏi.
Tần Mục hơi ngẩn ra, Hồ Linh Nhi nói:
- Có khả năng gần Thần Đoạn sơn mạch cũng có tượng thần, bởi vì nơi này có rất nhiều thần linh Thượng Thương và các cường giả khác chết trận, tượng đá nhiễm máu của bọn họ cho nên sống lại. Nhưng bởi vì tế phẩm không đủ nên bọn họ không cách nào hoàn toàn phục sinh, chỉ có thể miễn cưỡng đi lại.
- Cũng có khả năng này.
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Nếu như nói như vậy, tượng đá đang tìm kiếm cái gì?
- Đương nhiên là Chấn đỉnh đánh sập Thần Đoạn sơn mạch!
Hồ Linh Nhi nói:
- Chấn đỉnh là vũ khí của bọn họ, bọn họ cần tìm được Chấn đỉnh, dùng Chấn đỉnh tạo động đất hóa thành huyết tế. Duyên Khang quốc sư đánh sập Thần Đoạn sơn mạch, khẳng định không có phóng thích toàn bộ uy năng của Chấn đỉnh.
- Linh Nhi thật thông minh!
Tần Mục khen.
Tiểu hồ ly dương dương đắc ý.
- Nhưng tượng đá có thể đi lại, vì cái gì không đi tìm các vũ khí thiên tượng khác?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Tượng đá tìm vũ khí thiên tượng càng dễ dàng. Hơn nữa, nơi này còn đang không ngừng chấn động, hiển nhiên Chấn đỉnh không ngừng bộc phát uy năng. Tượng đá nhờ vào chấn động tìm kiếm phương vị Chấn đỉnh cũng không khó khăn. Cho nên, ngươi đoán sai rồi, Giao Vương Thần suy đoán càng hợp lý.
Hồ Linh Nhi không còn đắc ý nữa.
Đột nhiên, Tần Mục dừng bước, hắn ngã xuống giả chết lần thứ hai. Phía trước lại có tiếng bước chân nặng nề vang lên, một pho tượng đá tới gần bọn họ. Tần Mục vụng trộm hé mắt nhìn, nhìn thấy trên lưng tượng đá cắm đầy lá cờ. Lá cờ cũng đã hóa thạch, chẳng qua mỗi một lá cờ đều có con mắt thật to, rất kỳ lạ.
Từng đám khói đen bay lên, nhanh chóng đi vào lá cờ sau lưng tượng đá, lại thấy con mắt bên trong lá cờ dần dần hóa thành huyết nhục, đồng tử từ tròng trắng mắt dần dần biến thành con mắt chân chính.
Con mắt trên lá cờ chấn động, nó chấn động rất tối nghĩa. Hiển nhiên năng lượng không đủ, không thể nào hóa giải con mắt thoát khỏi trạng thái hóa đá.
- Ma Nhãn! Tượng đá là Ma tộc!
Da đầu Tần Mục tê dại, suýt nữa nhảy bật lên, nếu là Ma tộc, như vậy những tượng đá này không có khả năng là tượng đá trong lòng đất Thần Đoạn sơn mạch. Trong bóng tối Đại Khư, ma quái Ma tộc đang hoành hành, bọn chúng không sợ bóng tối Đại Khư, bởi vì đó là nhà của bọn chúng.
Tần Mục đã từng gặp ma thần trong bóng tối, ma thần dụ dỗ hắn tiến lên. Hắn nghĩ lầm bên ngoài Phong Đô chính là Vô Ưu Hương, trưởng thôn đã từng giao chiến với ma thần đó.
- Không đúng, không đúng, những tượng đá này là ma thần Ma tộc, tại sao bọn chúng biến thành tượng đá? Những ma thần ta gặp được đều là gia hỏa nhảy nhót tưng bừng, sinh long hoạt hổ.
Trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đó chính là thế giới ma thần không chồng chất với Đại Khư và Duyên Khang. Bọn họ không phải ma thần bên trong Đại Khư mà là đến từ một thế giới khác, bởi vậy bọn họ xuyên qua đến thế giới này cần biến thân thể thành đá, lực lượng của bọn họ không thể tới.
- Rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì?
Trong đầu Tần Mục suy nghĩ mơ hồ, trong bóng đêm Đại Khư xuất hiện ba năm thế giới khác nhau, bây giờ Thần Đoạn sơn mạch sụp đổ, lại xuất hiện một thế giới mới xâm lấn.
- Chẳng lẽ lại có thế giới chồng chéo với Duyên Khang quốc sao? Vì sao lại phát sinh chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế?
Hắn mới vừa mới vừa nghĩ tới đây, ma nhãn trên lá cờ chuyển động dò xét bốn phía, đột nhiên ánh mắt nhìn vào đám người đang giả chết, ma nhãn lộ ra vẻ trêu tức.
Tần Mục rung động.
Đột nhiên lá cờ sau lưng tượng đá bay xuống, cắm phía trước bọn họ. Tần Mục không giả chết nữa, lập tức phi thân lên, quát:
- Giao Vương Thần!
Giao Vương Thần nghe xong liền lộ nguyên hình, Tần Mục ôm lấy Hồ Linh Nhi tung người nhảy lên lưng rồng. Long Kỳ Lân mang theo các Giao Long khác nhảy lên, Giao Vương Thần gào thét xông về phía trước.
Sau lưng bọn họ, tượng đá xoay người, bàn tay lớn phủ xuống, tốc độ cực nhanh.
Giao Vương Thần gầm thét, một thân nguyên khí nổ tung, hóa thành lũ lụt ngập trời. Lũ lụt hóa thành sông dài quấn quanh tượng đá, dường như muốn xoắn nát cánh tay này.
Cánh tay tượng đá uốn cong, nó hơi duỗi tay liền phá nát thần thông của Giao Vương Thần.
Giao Vương Thần rùng mình, lớn tiếng nói to:
- Chủ công, là Chân Thần!
- Là Chân Ma mới đúng!
Tần Mục cải chính.
Tượng đá cất bước, chỉ đi mấy bước là đuổi theo Giao Vương Thần, bàn tay lớn bao phủ. Giao Vương Thần vội vàng trốn tránh, lá cờ kia bay lên, lại cắm xuống, ma nhãn vẫn theo dõi bọn họ.
Chờ đến khi Giao Vương Thần chạy ra một khoảng cách, lá cờ hóa đá thứ hai bay lên, lại đâm xuống cách vị trí của bọn họ không xa, giống như một lá cờ đang nhảy nhót.
- Tượng đá dựa vào con mắt xác định vị trí! Không có con mắt này, tượng đá sẽ không nhìn thấy chúng ta!
Tần Mục lập tức tỉnh ngộ, hắn lấy Thái Dương Ngọc nhãn trong túi Thao Thiết ra, hắn đặt ngọc nhãn lên lưng rồng, không nói lời nào liền khởi động ngọc nhãn.
Ông!
Một tia sáng xé tan sương mù và hắc ám, cũng cắt qua ma nhãn, bên trong ma nhãn bắn ra ánh sáng màu đen ngăn cản ánh sáng của Thái Dương Thần.
Tay kia của Tần Mục cầm lấy Thái Âm Ngọc nhãn, điều chỉnh phương hướng. Bên trong Thái Âm Ngọc nhãn bắn ra quang nhận thật mỏng, những nơi đi qua, không gian ngưng kết thành thực chất.
Hai ngọc nhãn một âm một dương xé rách hắc quang của ma nhãn, cũng đánh vỡ ma nhãn trên lá cờ, trung tâm lá cờ chỉ còn lại một lỗ thủng.
- Cùng thúc giục Thái Âm Ngọc nhãn và Thái Dương Ngọc nhãn, dường như uy lực còn mạnh hơn trước.
Tần Mục áp chế ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lại. Hắn nhìn thấy ma nhãn biến mất, động tác của tượng đá cứng đờ, nghiêng lỗ tai, dường như lắng nghe cái gì đó.
- Đừng động.
Tần Mục thấp giọng nói.
Giao Vương Thần vội vàng dừng lại, Tần Mục nói nhỏ:
- Đi từ từ, không nên gấp.
Giao Vương Thần rón rén đi thẳng về phía trước, e sợ phát ra bất cứ âm thanh nào, Tần Mục nhìn chằm chằm vào tượng đá. Dường như tượng đá quan sát chung quanh, nó đá bên này, đá bên kia nhưng vẫn không phát hiện bọn họ.
Đột nhiên, Giao Vương Thần dừng lại, run rẩy nói:
- Chủ công.
- Tiếp tục đi!
Tần Mục cũng không quay đầu lại và nói.
- Chủ công, nhìn phía trước!
Giọng nói Giao Vương Thần khàn khàn.
Hồ Linh Nhi cũng run rẩy nói:
- Công tử, ngươi xem phía trước.
- Phía trước?
Tần Mục hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn sang, hắn ngớ ra, thất thần rất lâu. Phía sau bọn họ, tượng đá đánh bốn phía, đánh cho thiên băng địa liệt và tới gần bọn họ.
Tần Mục lại làm như không phát hiện, qua thật lâu, Tần Mục lẩm bẩm nói:
- Quốc sư, ngươi đang làm những gì?