Mà bây giờ Tề Khang Nhân Hoàng ở dưới cảnh giới tương đồng, không ngờ chiêu thứ nhất va chạm lại rơi vào hạ phong, sau đó hoàn toàn chính là chịu đòn. Điều này hình như không phải là chuyện phàm thể dựa vào cố gắng lại có thể làm được!
Một phàm thể ngay cả linh thể đều không phải, dựa vào cố gắng cá nhân lại có thể làm được tới trình độ hành hung Nhân Hoàng, có loại khả năng này sao?
Bởi vậy, cho dù là bọn họ cũng không thể không nghi ngờ trên đời này có phách thể thật sự tồn tại hay không.
Trên cầu, nguyên khí của Ý Sơn Nhân Hoàng hóa thành một bàn tay, dựng thẳng một ngón tay thật dài trắng như ngọc chọc vào Tề Khang Nhân Hoàng đang nhẹ nhàng bơi xuống phía dưới.
Tề Khang Nhân Hoàng ngã chổng bốn vó, trợn tròn hai mắt ngước nhìn lên bầu trời. Hắn vẫn không nhúc nhích, bị hắn thọc hai cái, chìm vào trong nước lại bắt đầu di chuyển.
- Đồ nhi tốt, ngươi bị đồ tôn ngươi đánh phục rồi sao?
Ý Sơn Nhân Hoàng nhịn cười, hỏi.
- Lão đầu đáng chết đừng đâm ta, để cho ta yên tĩnh một hồi.
Tề Khang Nhân Hoàng tức giận nói:
- Ta là bị đánh tới mơ hồ, chứ không có bị đánh phục! Ta chính là muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút xem ta là bại thế nào.
Ý Sơn Nhân Hoàng bật cười, hả hê, cười trên nỗi đau của người khác:
- Còn nói không phục? Ngươi là bay không lên hay là không thể di động?
Tề Khang Nhân Hoàng phi thân qua một bên, lại nằm dang tay dang chân ghé vào trên mặt nước, mông hướng lên trời, để mặc cho con sông đưa trôi về phía xa.
Tần Mục không khỏi có chút bận tâm, cao giọng nói:
- Sư tổ, đừng để bị sặc nước!
Ý Sơn Nhân Hoàng cười nói:
- Tiểu tử này, mỗi lần đánh thua đều là cái dạng này, ngươi không cần để ý tới hắn. Hắn đang lau nước mắt, không muốn để cho ngươi thấy mà thôi.
Trong lòng Tần Mục lo sợ bất an, đánh cho sư tổ ghé vào trong sông lau nước mắt, loại chuyện này ít nhiều có chút đại nghịch bất đạo. Làm thiếu niên do Tàn Lão thôn dạy dỗ nên, hắn luôn luôn tôn sư trọng đạo, đương nhiên, người què câm điếc cùng hắn giao phong trong cùng cảnh giới cũng không ít lần bị hắn đánh.
- Ta có khả năng ra tay có phần quá nặng. Sư tổ, thật ra quyền pháp của ta không bằng ngài, chỉ là dựa vào tu vi thâm hậu hơn so với ngài, đánh ép ngài mà thôi. Không cần thương tâm!
Tần Mục nhảy lên đầu cầu, ghé vào trên lan can cầu, lộ ra thân nhìn về phía Tề Khang đang trôi dưới cầu nói:
- Ta không phải cố ý ra tay nặng như vậy! Vừa nhìn thấy sư tổ có bản lĩnh cường đại khác thường, cho nên không khỏi có lòng tranh cường hiếu thắng. Vừa ra tay chính là toàn lực. Ta hiện tại gặp phải cao thủ cùng cảnh giới, rất ít khi vận dụng toàn lực.
Hắn có chút tiêu điều, buồn bã thảm thương:
- Dù sao ta là phách thể. Ta vốn cho rằng có thể gặp phải cao thủ tranh hùng cùng cảnh giới, ai có thể ngờ được bản lĩnh của các vị tổ sư và sư tổ hơi thấp. Tuy nhiên cái này cũng không trách các ngài được!
Trên cầu, Nhân Hoàng các triều đại cố kìm cơn giận. Chỉ thấy Nhân Hoàng trẻ tuổi quay về phía Tề Khang đang trôi dưới cầu lộ ra vẻ mơ ước, nói:
- Nếu các vị tổ sư và sư tổ có thể cùng ta sống cùng một thời đại là tốt rồi. Các ngươi nếu như sinh ra ở cùng một thời đại, cùng ta tiến bước, chúng ta ngược lại có thể cùng tranh cao thấp. Chỉ tiếc, các ngươi sinh sống ở thời đại cổ xưa, không thể theo kịp biến pháp niên đại của Duyên Khang quốc sư và ta nên thần thông đạo pháp các ngươi quá lạc hậu.
Mấy vị lão tổ bóp nắm đấm rắc rắc, cố nén không tức sùi bọt mép.
Lam Phách Nhân Hoàng mỉm cười, âm thầm hít vào một hơi, răng nghiến kèn kẹt rất dọa người.
Tiểu tử thối này nói ra lời này mặc dù rất khiêm tốn nhưng mỗi một câu nói đều có thể khiến người sống tức chết, người chết tức sống, khiến người ta hận không thể ấn hắn trên mặt đất vây lại quyền đấm cước đá.
- Tần phách thể, ngươi chỉ có đánh bại tiểu tử Tề Khang kia, lại nói đạo pháp thần thông của chúng ta quá lạc hậu, khó tránh khỏi có chút khoa trương đi?
Giọng nói của Ý Sơn Nhân Hoàng gượng gạo, vẻ mặt ôn hoà nói:
- Tới, tới đi, ta tới dạy ngươi cái gì gọi là thần thông!
Tần Mục lộ ra ngượng nghịu, quay đầu nhìn vị Thái sư tổ thân cao chỉ có năm thước:
- Tổ sư, ngươi đi chính là đi tuyến đường thần thông, thần thông rất mạnh, nhưng cách ta gần như vậy. Ngươi đã chết một, hai, ba, bốn... mười sáu mười bảy lần.
Ý Sơn Nhân Hoàng giận không kìm chế được, trong tay nắm chặt một đoàn lôi quang, cố nén kích động muốn đập chết tiểu tử này.
- Khoảng cách gần như vậy, cao thủ cảnh giới Thiên Nhân ở trong tay ta cũng không nhận được một chiêu.
Tần Mục bừng tỉnh, tiếp tục lẩm bẩm nói:
- Tổ sư tu luyện chính là thần thông, thần thông nhập đạo, nhưng tu luyện thần thông lại sẽ sợ bị gần thân chém giết. Chúng ta ở cách gần như vậy, thời điểm tổ sư nói một câu, ta liền có thể khiến cho người chết hơn hai ba mươi lần.
Ý Sơn Nhân Hoàng thiếu chút nữa nôn ra máu, sắc mặt tái xanh, xoay người nhảy ra khỏi cầu. Dưới chân thoáng động một đám mây khí nâng thân thể nặng nề của hắn lên, cả giận nói:
- Tiểu tử thối giọng nói thật ngang ngược! Ta kéo dài khoảng cách, sau đó sẽ đánh!
Dưới chân hắn có khói mây nâng hắn lên, theo sát mặt sông lao nhanh về phía trước. Sau khi đi ra năm sáu dặm, Ý Sơn Nhân Hoàng cảm thấy khoảng cách này tạm được rồi.
Chỉ có điều, hắn đột nhiên nhớ tới kiếm pháp của Tần Mục nhanh chóng, khoảng cách này cũng không an toàn. Vì vậy lại đi thêm ba dặm, sau đó lại nghĩ đến tốc độ của Tần Mục cực nhanh, vừa rồi ở trên sông rất dễ dàng lại đuổi theo Tề Khang, vì vậy hắn lại đi thêm hai dặm.
- Không thể lui nữa, lui nữa sẽ bị bọn họ nhìn ra ta khiếp đảm, sợ thua ở trong tay của huyền đồ tôn.
Ý Sơn Nhân Hoàng quay đầu nhìn lại, khoảng cách quá xa, cầu đã biến thành một sợi dây nhỏ, đám người Tần Mục là một điểm nhỏ trên đó.
Sắc mặt của Ý Sơn Nhân Hoàng ửng đỏ, thoáng cái chạy xa như vậy thật sự quá rụt rè.
- Ngươi xuống đi!
Ý Sơn Nhân Hoàng mặt đỏ tim không đập mạnh, trung khí mười phần kêu lớn, thật không khác gì Tề Khang Nhân Hoàng.
Trên cầu, nhị tổ cao giọng nói:
- Ý Sơn, ngươi quên phong ấn thần tàng của mình!
Sắc mặt Ý Sơn Nhân Hoàng lại đỏ một chút, mình quá khẩn trương nên quên phải phong ấn thiên nhân sinh tử và thần cầu thần tàng. Hắn vội vàng phong ấn ba đại thần tàng, lại một lần nữa hăng hái kêu lên:
- Ngươi xuống đi!
Tõm.
Tần Mục nhảy đến trên mặt sông.
- Liên Bích Điểm Thương Sơn!
Ý Sơn Nhân Hoàng ra tay trước, tay áo bào rộng, năm ngón tay mập mạp từ trong vọt ra. Nhất thời hơn mười dặm mặt sông từ dưới chân hắn bắt đầu không ngừng nổ tung, lũ lụt hóa thành thương sơn, núi non trùng điệp, ầm ầm ầm không ngừng mở ra.
Sông lớn biến thành thương sơn, nhìn như biến thành cảnh đẹp mê người, nhưng đây là thần thông, giấu diếm sát cơ.
Hắn thần thông nhập đạo, không giống với thần thông của những người khác. Thần thông của hắn không động tới lại không bạo phát ra uy năng, ở bên trong thần thông chỉ cần có chút thoáng động lại đưa tới tai ương ngập đầu.
Thương sơn không ngừng trở nên hung bạo trong thời gian ngắn lại đi tới dưới cầu bên cạnh Tần Mục, khiến cho Tần Mục không nhịn được lại hưng phấn. Hắn hưng phấn tới mức mỗi một nguyên khí đều hơi run rẩy, càng sinh động hơn nhiều so với thời kì tầm thường.
- Đây là... nguồn gốc chiêu thứ nhất trong Kiếm Đồ của thôn trưởng! Kiếm Lý Sơn Hà của thôn trường, bắt đầu từ trong một chiêu này của Ý Sơn tổ sư hóa ra chiêu pháp. Từ thần thông đến kiếm pháp, thôn trưởng quả nhiên kỳ tài!
Tần Mục cực kỳ hưng phấn, không nhịn được xúc động hét dài:
- Chân Long Phách Thể!
Quá hưng phấn!
Hắn ở trong Kiếm Lý Sơn Hà của thôn trưởng đã chịu thiệt thật nhiều lần. Trước đây học một chiêu này, hắn nhiều lần thua ở trong tay thôn trưởng. Hiện tại tầm mắt kiến thức của hắn từ lâu đã không phải là khi đó, nhưng mà đối mặt với khởi nguồn của Kiếm Lý Sơn Hà, hình như lại nhớ tới lúc cùng thôn trưởng so chiêu phá chiêu.
Hắn hưng phấn không tự chủ được phát động Chân Long Phách Thể, nguyên khí dâng trào, mỗi một đạo nguyên khí tràn ra bên ngoài cơ thể hiện ra hình rồng khác nhau.
Chân Long Phách Thể là do hắn kết hợp pháp môn tu luyện của Long tộc trong sào huyệt chân long cùng với Phách Thể Tam Đan Công tìm hiểu ra tới thần thông thân thể mạnh nhất. Nguyên khí hóa thành long nguyên, chấn động không gian xung quanh, hình thành hình rồng hoa văn các loại kỳ lạ giống như bùa chú phù chú, ở bên ngoài thân không ngừng sáng lên.
Lấy thần thông thân thể, đối đầu với pháp thuật thần thông!
Tần Mục đấu đá lung tung, chân đạp dãy núi sông dài, lao thẳng đến chỗ Ý Sơn Nhân Hoàng ở cách đó hơn mười dặm bên ngoài.
Ầm ầm ầm!
Quyền cước của hắn đại khai đại hợp, thân thể thoáng động. Hơn mười đường mấy trăm con chân long bay lượn xung quanh toàn thân, rồng ngâm mênh mông cuồn cuộn, đánh nát sơn hà. Mặc cho thần thông của Ý Sơn Nhân Hoàng công kích, trước sau không thể phá ra được phòng ngự chân long phách thể của hắn.
Sắc mặt của Ý Sơn Nhân Hoàng biến đổi kịch liệt, người này không ngờ mạnh mẽ như thế, lấy thân thể phá giải thần thông. Hắn vội vàng biến hóa thần thông, điên cuồng đánh về phía Tần Mục, thầm nghĩ:
- Ta xem ngươi phá như thế nào? Ngươi xông qua, chỉ có thể chịu đòn!
Từng ngọn thương sơn sụp đổ, hóa thành sóng nước tung bay. Trên cầu, Nhân Hoàng các triều đại cảm nhận được ý chí chiến đấu trong kích động đang dâng trào trong thân thể của Tần Mục, kình phong đập vào mặt khiến y phục của mọi người thổi về phía sau lay động.
- Loại thần thông thân thể này so với thần thông thân thể nhị tổ ngươi còn cường đại hơn.
Tam tổ trầm giọng nói:
- Đà Dư, ngươi tinh thông tính toán trận pháp, thành tựu thuật số có một không hai thiên hạ, có thể không tính toán ra chỗ sơ hở của hắn?
Trong tròng mắt của Đà Dư Nhân Hoàng có vô số trận văn biến hóa không ngừng, điên cuồng tính toán theo công thức Tần Mục đang di động các loại rồng văn trận liệt. Thông qua rồng văn trận liệt tính toán biến hóa hình dáng hoa văn trên da rồng, thông qua biến hóa trên da rồng lại biến hóa tính toán theo công thức nguyên khí vận hành trong cơ thể hắn. Phương thức cơ vận chuyển, lực lượng vận hành.
Lại tính đường nhỏ vận hành công pháp của Tần Mục, tính toán theo công thức quỹ tích vận hành nguyên khí của hắn ở trong thần tàng.
Lượng tính toán vô cùng khổng lồ phức tạp, nhưng mà Đà Dư Nhân Hoàng vẫn bình tĩnh, có lực còn sót lại.
Hắn là đại giả trận pháp mạnh nhất ở thời địa của hắn, thành tựu ở trên thuật số đã từng thuyết phục được đạo chủ của đạo môn lúc đó. Đạo môn luận chiến khiến trên dưới đạo môn đều bị bái phục.
Lúc này, Nhân Hoàng các triều đại trên cầu đều nhìn ra sự mạnh mẽ của Tần Mục, tự nghĩ mình ở dưới cảnh giới tương đồng chắc hẳn cũng bị Tần Mục hành hung. Bị thua là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt là chuyện lớn.
Cho nên, bọn họ không thể không bảo Đà Dư Nhân Hoàng tới tính toán ra sơ hở của Tần Mục, nhân cơ hội thủ thắng.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
- Hắn có sơ hở.
Ánh mắt của Đà Dư Nhân Hoàng nhất thời sáng lên. Mà ở phía dưới, Tần Mục thế như chẻ tre, một đường phá vỡ thần thông của Ý Sơn Nhân Hoàng. Thân giống như nộ long tuấn mã, lao thẳng đến chỗ của Ý Sơn Nhân Hoàng.
Đà Dư Nhân Hoàng trầm giọng nói:
- Sơ hở của hắn ở nhân trung. Chờ một chút, chuyển đến vai trái, lại chạy tới phía sau...
- Rốt cuộc ở nơi nào?
Lam Phách Nhân Hoàng cả giận:
- Thái sư tổ, ngươi có làm được không?
Đà Dư vừa muốn nói, Ý Sơn Nhân Hoàng phía dưới một chỉ điểm ra. Hắn thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình, Phong Thần Chỉ, thu hút ánh mắt của mọi người phía dưới.
Phong Thần Chỉ phong ấn nguyên thần nguyên khí, công kích hồn phách. Ý Sơn Nhân Hoàng từng sử dụng khi đối phó với thần thông của các thần Thượng Thương, đã từng liên tiếp có chiến công.
Hắn điểm ra một chỉ này, sóng nổi bật gió lại không động. Tần Mục đã đi tới trước người của hắn, hai người cách nhau rất gần, nhưng một đòn này gần như là ở trong nháy mắt lại đi tới mi tâm của Tần Mục khiến cho Tần Mục gần như không kịp phản ứng.
- Được!
Trên cầu, mọi người đồng thời tán thưởng:
- Một chỉ rất hay! Xem tiểu phách thể kia kiêu ngạo như thế nào!
Nhưng vào lúc này, mi tâm của Tần Mục tách ra, trong mi tâm tách ra có linh thai nho nhỏ xuất hiện. Linh thai cùng hồn phách nguyên thần ngưng tụ, hóa thành một vị nguyên thần. Trong tròng mắt nguyên thần có từng tầng trận văn điên cuồng xoay tròn, ngân hà quay quanh, mặt trời bạo phát. Hai ánh mắt oong một tiếng bắn ra, trong đó một ánh mắt giống bẻ gãy nghiền nát phá vỡ Phong Thần chỉ của Ý Sơn Nhân Hoàng.
Nguyên thần mạnh mẽ như thế khiến mọi người trên cầu trố mắt nhìn. Một đường mắt khác lại oong một tiếng bắn vào ngực của Ý Sơn Nhân Hoàng, trực tiếp phá vỡ thần thông hộ thể của hắn, khiến cho thần thông hộ thể của hắn xuất hiện kẽ hở.
- Kiếm Lý Sơn Hà!
Nguyên khí quanh thân của Tần Mục kích động như rồng đột nhiên hóa thành vô số thanh phi kiếm, nhấn chìm Ý Sơn Nhân Hoàng ở giữa không trung. Vạn kiếm hóa thành sơn hà bao la, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, khắp cả người của Ý Sơn Nhân Hoàng bị kiếm cắm vào, ngã vào giữa sông.
- Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương!
Đột nhiên vạn kiếm cùng hợp lại, con sông dài này nhất thời giống như dính máu, hiện ra cảnh tượng khủng khiếp vô số Thần Ma bị chém đầu, chảy máu ra.
Tần Mục nghiêng người vung kiếm chém xuống, trong biển máu bao la Ý Sơn Nhân Hoàng bay lên, thuận theo dòng chảy xuống.
Sau một lúc lâu, hiện tượng kỳ lạ của một kiếm này biến mất, nước sông biến trở lại thành màu xanh. Tần Mục nhìn Ý Sơn Nhân Hoàng trôi qua bên cạnh mình, trên mặt đầy vẻ u oán, lão đầu mập với mái tóc trắng xoá làm ra một thần thái chết không nhắm mắt nhìn hắn.
Tần Mục gãi đầu một cái, thử dò xét nói:
- Ý Sơn tổ sư...
Ý Sơn Nhân Hoàng tõm một tiếng lật người qua, mặt hướng xuống dưới mặt sông, mông hướng lên trời lẳng lặng trôi đi.
- Tìm được rồi!
Ánh mắt của Đà Dư Nhân Hoàng nhất thời sáng lên, vui vẻ nói:
- Sơ hở của hắn ở chỗ đan điền, cây thứ ba từ phía sau cột sống đếm ngược lên! Đó là nguồn gốc sơ hở của hắn!
- Ta đi đánh chết tiểu tử thối này!
Lam Phách hăng hái bừng bừng, từ lan can cầu nhảy xuống, lao thẳng đến chỗ Tần Mục, cười nói:
- Tiểu Tần tử, bà bà tới so tài linh binh với ngươi!
Đà Dư Nhân Hoàng do dự một chút, cảm thấy mình có khả năng sai lầm, đột nhiên vỗ gáy mấy lần, thất thanh nói:
- Ta sai! Hắn chỉ có ba thần tàng, không phải bốn! Hắn kết hợp lục hợp thần tàng cùng thất tinh thần tàng làm một thể, dẫn động toàn thân. Ta dựa theo tuyến đường bốn thần tàng thành công tới tính toán, tính toán ra được sơ hở cùng sơ hở thật sự chênh lệch cách xa vạn dặm.
- Đừng nói nữa!
Sông dài dâng trào kích động đã bình tĩnh trở lại. Dưới cầu, Lam Phách Nhân Hoàng trôi qua phía dưới cầu, trong đó có các loại linh binh tán loạn. Trên mặt nàng viết đầy vẻ u oán, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thái sư tổ đừng nói nữa, ta vừa ra tay lại biết được ngươi tính sai!
Sắc mặt Đà Dư nhất thời đỏ lên, nhìn về phía Nhân Hoàng trên cầu khác nói:
- Hiện tại ta sẽ không tính sai. Các ngươi làm biểu tình như vậy là sao? Thật sự sẽ không tính sai!