Mục lục
Mục Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhân Hoàng đời kế tiếp?”

Tần Mục rầu rĩ, cái tên này có phần quái dị. Trên thế gian này đã có hoàng đế, cũng có giáo chủ, tông chủ, môn chủ các đại tông phái, ai nấy cũng có trọng trách và địa phận quản lý của mình, Nhân Hoàng thì làm gì?

Hình như trên thế gian này đã không có nơi nào để Nhân Hoàng thống trị.

“Nhân Hoàng không phải người ngồi trên cao, không có quyền lực, chỉ có trách nhiệm.”

Trưởng thôn nói:

“Nhân Hoàng không phải là bảo ngươi thống trị chúng sinh thiên hạ, cũng không phải để người nắm giữ bá quyền mặc ý chinh chiến tiêu diệt, hàng phục những kẻ không thuần phục. Nhân Hoàng chỉ là một loại tâm cảnh, là một loại đạo nghĩa. Nhân Hoàng có một bảo ấn, do Nhân Hoàng đệ nhất để lại, bị ta ném dưới gầm giường, ngươi đi lấy lại đây!”

Tần Mục tới phòng trưởng thôn, dưới gầm giường quả nhiên có một cục đen sì. Hắn lấy ra nhìn một lượt, là một ấn chương hắc thiết to bằng bàn tay, khắc điểu triện trùng văn.

Tần Mục giao ấn chương hắc thiết cho trưởng thôn, trưởng thôn chớp mắt, nói:

“Đây chính là ấn Nhân Hoàng, là thánh vật chí cao của mạch chúng ta.”

Tần Mục nhìn mảnh ấn chương, lúng túng nói:

“Trưởng thôn, mạch chúng ta còn có thánh vật khác không?”

Trưởng thôn nổi giận, ấn Nhân Hoàng bay lên đập vào đầu Tần Mục khiến đầu hắn u lên một cục, sau đó cục hắc thiết lại rơi về tay hắn.

Trưởng thôn nói:

“Ấn Nhân Hoàng giao cho ngươi, ngươi chính là Nhân Hoàng đời kế tiếp!”

“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Tần Mục kinh ngạc

Dược sư cũng giật nảy mình, trưởng thôn luôn miệng nói trách nhiệm của mình rất to lớn, trọng trách rất nặng nề, hắn còn tưởng rằng cần phải có một nghi lễ quan trọng mới có thể để Tần Mục kế nhiệm vị trí Nhân Hoàng.

Không ngờ trưởng thôn vứt thẳng cho Tần Mục một cục sắt đen sì coi như kế vị.

“Ngày nay rất ít người biết tới Nhân Hoàng. Chúng ta không phải là môn phái, cũng không phải là hoàng đế của một quốc gia, chỉ là một loại truyền thừa. Truyền từ đời này sang đời khác, mỗi đời chỉ có một người, là tìm người có ngộ tính nhất, thông minh nhất đương thời để làm Nhân Hoàng. Người thông minh nhất của đời này là quốc sư Duyên Khang, nhưng chắc hắn không có hứng thú. Hơn nữa hắn đã tạo ra được con đường của chính mình, rất khó chấp nhận truyền thừa và trách nhiệm của ta.”

Trưởng thôn thở dài, nói:

“Ta lại lười đi ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có ngươi là tạm chấp nhận được.”

Tần Mục an ủi nói:

“Trưởng thôn, đừng miễn cưỡng, trưởng thôn vẫn có thể tìm được người khác tốt hơn mà.”

Vẻ mặt Dược sư kì quái.

Trưởng thôn tức sôi máu, tên tiểu tử này rõ ràng là chê phiền phức, lại không được ích lợi gì, vì thế không hài lòng đây mà.

“Đi ra ngoài một thời gian, gan to hơn hẳn, dám châm chọc, khiêu khích ta!”

Trưởng thôn cười nhạt nói:

“Ngươi có làm Nhân Hoàng hay không?”

Tần Mục miễn cưỡng chấp nhận:

“Làm, làm. Những việc dơ bẩn, vất vả giao hết cho con, con đã ôm rất nhiều việc dơ bẩn, vất vả rồi, thêm một cái Nhân Hoàng nữa cũng không là gì.”

Trưởng thôn tức điên, chỉ muốn mọc thêm một cánh tay nữa để đập đầu hắn một trận, gầm lên:

“Không biết bao nhiêu kẻ cầu xin ta dạy họ kiếm thuật, ta còn không dạy, cầu xin ta giao truyền thừa cho họ, ta cũng không giao, ngươi lại dám chê bai?”

Tần Mục cúi đầu, giơ chân đá một cục đá, hậm hực nói:

“Không chê bai, chỉ cảm thấy là một cái danh hiệu, không có tác dụng gì cả. Trưởng thôn truyền kiếm pháp cho con là được, cái danh hiệu Nhân Hoàng này hay là người truyền cho người khác đi?”

Trưởng thôn giận dữ bật cười, nhìn dược sư:

“Ngươi nói nó có chê bai không? Làm Nhân Hoàng mất mặt lắm sao? Càng ngày càng to gan lớn mật rồi!”

Dược sư liên tục hắng giọng, nói:

“Hai người từ từ nói chuyện, ta đi xem đám côn trùng của ta, không để chúng chết cóng!”

Trưởng thôn tức tối không biết xả vào đâu, đột nhiên tỉnh ngộ, bật cười:

“Người khác cầu xin ta dạy hắn ta cũng không dạy, giờ ngươi dùng cách này để xin ta dạy ngươi có đúng không? Ngươi càng lớn càng gian manh, nói thực lòng, ngươi đúng là không thích hợp làm Nhân Hoàng. Nhưng ta thực sự rất lười ra khỏi thôn, nếu không nhất định sẽ tìm một thiếu niên xuất sắc hơn ngươi.”

Tần Mục bĩu môi, khẽ lẩm bẩm:

“Con, Bá Thể, ai có thể xuất sắc hơn con?”

Cơn giận dữ của trưởng thôn mắc ở trong ngực suýt nữa không thở được, Tần Mục vội vàng bước tới, giúp ông vuốt ngực đấm lưng. Trưởng thôn hồi phục lại, Tần Mục đang định nói gì thì trưởng thôn nói:

“Đừng nói gì cả, để ta bình tĩnh lại, đầu ta đang rối bời…”

Khóe mắt ông lão co giật, kẻ tội đồ cuối cùng đã bị báo ứng. Một lúc lâu sau, ông mới từ từ định thần trở lại, khi xưa một câu nói đùa của mình mọi người đều tin là thật, nhưng mình biết đó chỉ là một câu nói đùa. Vì thế nhìn thấy người khác tin lời mình nói, thực sự trong bụng rất đắc chí. Còn giờ đây, mình lựa chọn Tần Mục làm người kế thừa, lẽ nào trong lòng mình cũng tin rằng Tần Mục là Bá Thể?

“Nói dối nhiều quá, rõ ràng biết là giả nhưng mình lại không thể không tin. Thôi, mặc kệ vậy.”

Trưởng thôn buông xuôi, mỉm cười, nói:

“Chúng ta là Nhân Hoàng, chỉ có một trọng trách.”

Ánh mắt ông vụt sáng, có vô số kiếm mang phóng ra từ trong mắt ông, ánh lên ánh sáng chói lóa:

“Phạt thần, phạt ma, phạt thiên!”

“Của thần do thần quản, của ma do ma quản, của người do người quản!”

“Thần ma nếu như xen vào, vậy thì chém đứt tay của chúng!”

“Thần ma nếu như ra mặt, vậy thì chém đứt đầu của chúng! Đây chính là trách nhiệm cơ bản của Nhân Hoàng!”

“Đợi khi nào ngươi đủ mạnh sẽ có thêm nhiều trách nhiệm hơn nữa, đi phạt thần, đi phạt ma, đi phạt thiên! Giết lên trời… Ngươi quay lại đây!”

Tần Mục vứt Nhân Hoàng Ấn vào trong ngực trưởng thôn, quay người bước đi.

Trưởng thôn nổi giận, nguyên khí hóa thành một bàn tay lớn túm lấy cổ áo hắn, xách hắn quay lại, sắc mặt ôn hòa nói:

“Ngươi là Nhân Hoàng đời này, lẽ nào có thể không biết tông chỉ truyền thừa của mạch chúng ta? Ta còn chưa nói hết… vẫn muốn chạy? Dược sư, dược sư, tới giúp ta ấn nó xuống!”

Dược sư không tới, Tần Mục cũng không giãy giụa ra được, chỉ đành chấp nhận.

Trưởng thôn tiếp tục nói:

“Quy tắc của mạch chúng ta không nhiều, tông chỉ là những cái này. Ta sẽ truyền kiếm pháp của ta cho ngươi, ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì lĩnh ngộ. Đúng rồi, mạch chúng ta còn có một Nhân Hoàng điện, có thời gian ngươi tới thăm, quan sát công tích vĩ đại của các đời Nhân Hoàng. Còn nữa, kiếm pháp của ta mặc dù không tệ, nhưng nếu như ngươi thi triển bị tên ma thần nào đó nhìn thấy chắc chắn sẽ giết chết ngươi… Đừng chạy, ngươi thoát không khỏi lòng bàn tay ta! Năm xưa ta cũng không chạy được, lơ nga lơ ngơ kế thừa cái truyền thừa này.”

“Bà bà, cứu con!”

Tần Mục cầu cứu bà bà.

Tư bà bà cười rạng rỡ, nói với ông nội mù bên cạnh:

“Lão trưởng thôn này cuối cùng cũng giao lại truyền thừa cho Mục Nhi. Ngươi nhìn xem, Mục Nhi vui mừng tới phát khóc kìa.”

Ông nội mù ngoảnh đầu, nghi ngờ nói:

“Ta nghe thấy nó đang kêu cứu!”

“Nó vui mừng quá đỗi đấy mà!”

Tư bà bà cười tít mắt nói:

“Truyền thừa của trưởng thôn vô số kẻ ngưỡng mộ. Thiên hạ đệ nhất năm xưa, kiếm thần nổi tiếng, Mục Nhi đương nhiên vui mừng không nói lên lời!”

Tần Mục thực sự không thể thoát thân, chỉ đành chấp nhận số phận, cất Nhân Hoàng Ấn vào trong túi Thao Thiết.

Trưởng thôn rất hài lòng, nói:

“Chiêu thứ nhất của Kiếm Đồ, Kiếm Lý Sơn Hà ngươi đã học rồi, giờ hãy luyện một lượt để ta xem ngươi có tiến bộ gì trong thời gian này hay không.”

Tần Mục vâng lời, thi triển Kiếm Lý Sơn Hà.

Kiếm Lý Sơn Hà của hắn hơi khác so với những gì trưởng thôn truyền thụ, được hắn dung hợp với Nhiễu Kiếm thức, Toản Kiếm thức, Du Kiếm thức của quốc sư Duyên Khang nên thay đổi khá nhiều.

Đánh xong một chiêu, Tần Mục liền thu kiếm khí lại, sắc mặt căng thẳng nhìn trưởng thôn.

Trưởng thôn kinh ngạc, ngẫm nghĩ, nói:

“Đây là kiếm thức cơ bản quốc sư Duyên Khang truyền cho ngươi?”

Tần Mục gật đầu, nói:

“Trưởng thôn, con đã sửa Kiếm Lý Sơn Hà của người truyền cho con. Khi sư diệt tổ, người có cần khai trừ con để chọn một vị Nhân Hoàng khác không?”

“Rất tốt, rất tốt.”

Trưởng thôn khen ngợi:

“Quốc sư Duyên Khang rất lợi hại, có thể tìm ra bố cục trong mười bốn thức kiếm thức cơ bản, sau đó lại sáng tạo ra chiêu thức mới. Hắn đúng là rất thích hợp làm Nhân Hoàng… Tuy nhiên, ngươi cũng không tệ, không lặng lẽ giữ quy tắc cũ, dám thi triển Kiếm Lý Sơn Hà sau khi sửa đổi trước mặt ta, rất tốt, rất tốt. Tia nguyên khí của ngươi cũng thay đổi rồi, là dùng Nhiễu Kiếm thức luyện khí thành tia?”

Tần Mục gật đầu.

Trưởng thôn nói:

“Ta dùng tu vi cảnh giới Ngũ Diệu, ngươi dùng Kiếm Lý Sơn Hà sau khi sửa đổi, chúng ta đấu thử một chiêu.”

Mắt Tần Mục vụt sáng, cười nói:

“Trưởng thôn, nếu người thua dưới chiêu này của con, con có thể không làm Nhân Hoàng nữa được không?”

Trưởng thôn mỉm cười, luyện khí thành kiếm, từ tốn nói:

“Được, nếu ngươi có thể thắng được ta, ta sẽ mang theo Nhân Hoàng Ấn xuống mồ.”

Tần Mục khẽ hít một hơi thật sâu, đột nhiên cơ thể thay đổi, thân xác thần hóa, biến thành hình thái Thái Bạch Tinh Quân hai chân đạp trên song long đầu hổ, mắt dưới vằn trắng, nguyên khí biến thành kim khí, tụ khí thành kiếm, kiếm quang lập tức bùng phát!

Kiếm Lý Sơn Hà!

Dưới kiếm của hắn, núi sông sụt lở, giống như mở ra một bức thư họa, cuốn lấp thôn làng, dung nạp thôn làng vào trong bức tranh sơn hà của mình!

Hắn không những dung hợp kiếm thức cơ bản của quốc sư, đồng thời còn dung hợp họa đạo mà ông nội điếc truyền thụ vào trong đó. Thiên sơn vạn thủy ập tới, giống như một thế giới thật.

Loại kiếm pháp cao thâm này đã không thể dùng kiếm pháp để hình dung, mà là đạo, đạo của kiếm.

Kiếm Lý Sơn Hà của hắn thi triển hoàn toàn, uy lực bộc phát toàn bộ, đúng lúc này luồng kiếm quang của trưởng thôn lóe lên, đồng thời cũng là Kiếm Lý Sơn Hà, giống như hai thế giới va chạm vào nhau, không nhìn thấy bất cứ kiếm quang nào cả, chỉ có uy lực khủng khiếp phát ra trong chớp mắt!

Phụt phụt phụt…!

Trên người Tần Mục xuất hiện hàng chục luồng huyết quang, bị thương mấy chục chỗ, bay ngược trở lại, ‘rầm’ một tiếng dính vào trên bức tường cửa hàng thịt của đồ tể, trên tường hàng loạt luồng kiếm quang xuất hiện, khắc thành một bức tranh sơn hà xung quanh Tần Mục.

Đây chính là vết tích một luồng kiếm quang của trưởng thôn để lại.

“Đánh lại!”

Tần Mục thét lên, phong ấn vết thương trên người, lao vút về phía trưởng thôn, tiếp tục thi triển Kiếm Lý Sơn Hà. Ngay sau đó lại một bóng người bay đi, cú va chạm khiến nhà của Mã gia kêu lên răng rắc.

Tường xung quanh Tần Mục vẫn là bức tranh sơn hà.

Tần Mục sững sờ, trượt từ trên tường xuống, bôi chút long tiên lên vết thương. Sau khi đắp thuốc xong, liền trầm ngâm suy nghĩ, tiếp tục hoàn thiện Kiếm Lý Sơn Hà, một lúc lâu sau, hắn lại lao về phía trưởng thôn:

“Lại một lần nữa!”

Bùm bùm…

Tường của lò rèn có thêm một dấu ấn hình người, xung quanh dấu ấn hình người có bức tranh sơn hà, không giống với bức tranh trên những bức tường khác.

Mỗi lần trưởng thôn ra tay, bức tranh sơn hà đều không giống nhau.

Trong lò rèn, ông nội câm thò đầu ra nhìn Tần Mục, toét miệng cười.

Sắc mặt Tần Mục đen sì, bôi thuốc trị thương, tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ, loại bỏ sở hở của kiếm thức và tiến hành chỉnh sửa hoàn thiện.

“Lại một lần nữa!”

Một bóng người bay về trong sơn hà hùng vĩ, mắc trên tường nhà ông nội điếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK