Chu Tước vỗ cánh, sau xe sóng lửa tỏa ra ánh sáng lung linh, dài đến ba ngàn trượng, cực kỳ lộng lẫy. Mà tại trong xe, Bạch Hổ văn chớp động, hóa thành hai con Bạch Hổ, trở thành Tần Mục bảo tọa, Tần Mục nhục thân rộng rãi, như là trấn thần chỉ áp thiên địa, bàn tay đặt tại trên đầu hổ, diện mục uy nghiêm.
Thiên Lũy thành Thần Nhân trấn thủ giờ phút này nhao nhao ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu ngơ
ngác nhìn chiếc bảo liễn hoa lệ vô song này từ trên bầu trời chạy qua.
- Xin hỏi là vị thần thánh nào?
Thần Tướng trấn thủ Thiên Lũy thành vội vàng phóng lên tận trời, ngăn trước xe, khom người hỏi.
Diện mục Tần Mục bao phủ trong thần quang, phân phó nói:
- Yên nhi, Long Phi, đánh ra cờ hiệu Mục Thiên Tôn của ta!
Long Kỳ Lân cùng Yên nhi vội vàng đi ra xe, Long Kỳ Lân lấy ra một lá cờ, đón gió nhoáng một cái, Yên nhi hùng hồn nguyên khí bay ra, tràn vào trong cờ xí. Chỉ nghe bá một tiếng, đại kỳ tung bay, trên mặt cờ
thêu lên một cái chữ Mục.
Vị Thần Tướng trấn thủ Thiên Lũy thành Tây Cực Thiên này thấy thế, da mặt run lên, khom người nói:
- Nguyên lai là Mục Thiên Tôn, Tiểu Thần gặp qua Mục Thiên Tôn! Thiên Tôn, ta chính là đệ tử Hồng Thiên Tôn, phụng lệnh Hồng Thiên Tôn trấn thủ Tây Cực, bây giờ Tây Đế Bạch Hổ làm loạn, Thiên Tôn vạn kim thân thể không vào hiểm địa, còn xin Thiên Tôn dừng bước.
Tần Mục đưa tay gẩy một cái, rèm châu hướng hai bên tách ra, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt Thần Tướng kia, ở trên cao nhìn xuống, đạm mạc nói:
- Ta cũng cần ngươi đến chỉ điểm nên làm như thế nào? Lui ra!
Trán Thần Nhân kia toát ra mồ hôi lạnh, lại cũng không động đậy, nói:
- Thiên Tôn thứ lỗi. Đệ tử nghe nói Thiên Tôn chỉ là một vị Tôn Thần, địa vị tuy cao, nhưng thực lực lại không mạnh. Thần Ma Tây Cực Thiên cùng hung cực ác, đệ tử cũng lo lắng bọn hắn thương tổn tới Thiên Tôn.
Hắn không lui chút nào, nói:
- Đệ tử cũng suy nghĩ vì an nguy Thiên Tôn.
Tần Mục lạnh nhạt nói:
- Tây Đế phải chăng phản loạn, còn đang trong thời gian lưỡng thuyết, há lại cho ngươi đến nói cho ta biết? Xuống dưới, ta cho Hồng Thiên Tôn mặt mũi, không đi xuống liền xử tử ngươi, Hồng Thiên Tôn cũng không thể nói gì hơn.
Tròng mắt Thần Nhân kia loạn chuyển, từ đầu đến cuối không quyết định chắc chắn được phải chăng có nên ngăn Tần Mục. Tần Mục nhìn thấy đại quân Thần Ma Tây Cực Thiên càng ngày càng gần, trong lòng càng lo lắng, cả giận nói:
- Ngăn chặn đường Thiên Tôn, tặc đảm ngươi lớn lớ! Yên nhi, bắt hắn lại cho ta!-
Yên nhi thả người bay lên, thân thể nhoáng một cái hóa thành Long Tước, đánh tới Thần Nhân kia. Thần Nhân kia không dám xuống tay với Tần Mục, nhưng là đối với nàng không có loại gánh nặng trong lòng, lúc này chợt quát một tiếng, hóa thành Thần Ma đầu sư tử, đầu lay động, từng đầu sư tử mọc ra, quát:
- Đệ tử cân nhắc vì an nguy Thiên Tôn, cần phải lưu Thiên Tôn ở lại đây, miễn cho Thiên Tôn bị phản tặc gây thương tích! Cho nên, Thiên Tôn thứ lỗi, đệ tử không thể không đánh!
Thực lực của hắn cực kỳ cường hoành, từng tòa Thiên Cung bay ra sau lưng, tu vi còn muốn hùng hồn hơn so với Yên nhi. Cửu Đầu Sư Tử này luyện chín đại Thiên Cung, thực lực mạnh mẽ không gì sánh được, đang muốn áp chế Yên nhi, đột nhiên mi tâm mắt dọc Tần Mục tỏa sáng hào quang, trong đầu hắn đột nhiên một mảnh ngơ ngơ ngác ngác, chưa kịp phản ứng, bị Yên nhi đánh trọng thương, đánh cho chín khỏa đầu thổ huyết, từ không trung rơi xuống dưới.
- Dám can đảm ngăn trở Thiên Tôn tọa giá, tội đáng chết vạn lần!
Long Kỳ Lân đứng trên một đầu Thiên Long, thanh âm như sấm, truyền khắp Thiên Lũy thành, cao giọng quát:
- Bất quá nể tình phân thượng ngươi là đệ tử Hồng Thiên Tôn, tha cho ngươi khỏi chết! Ai lại dám can đảm ngăn trở Mục Thiên Tôn, chém không buông tha!
Yên nhi triển khai cánh chim, hỏa diễm không ngớt, Chu Tước Thánh Hỏa hừng hực, đốt sáng bầu trời, sau lưng kéo lấy đuôi rồng thật dài, ánh mắt sắc bén, liếc nhìn từng chiếc lâu thuyền đại hạm đang từ phía dưới dâng lên. Tướng sĩ trong Thiên Lũy thành sợ hãi, cũng không phải sợ nàng, mà sợ tên tuổi Mục Thiên Tôn.
- Lên đường.
Thanh âm Tần Mục truyền đến. Sáu đầu Thiên Long kéo động bảo liễn, ầm ầm ù ù hướng về phía trước chạy tới, rất nhanh vượt qua Thiên Lũy thành, đón đại quân Tây Cực Thiên Thần Ma mà đi. Tần Mục nhìn thấy càng ngày càng gần đại quân Tây Cực Thiên, chỉ nghe đối diện tiếng hô "Giết" rung trời, không khỏi vô cùng tức giận mà cười, răng cắn đến kẽo kẹt kẽo kẹt rung động. Trong Bạch Hổ Thiên Cung, Tây Đế
Bạch Hổ cho dù nhìn thấy xa giá của hắn, nhìn thấy Mục Thiên Tôn cờ hiệu, cũng từ đầu đến cuối chưa từng hạ lệnh thu binh, hiển nhiên nhất định phải được Thần khí Ngự Thiên Tôn!
Lãng Uyển Thần Vương thản nhiên nói:
- Tây Đế tự tìm đường chết, không cho Thánh Anh nửa điểm thể diện, ngươi cần gì phải quan tâm sinh tử
của nàng?
Tần Mục đứng dậy, cất bước đi ra bảo liễn, đứng ở trên xe, thần thức chấn động, hướng Bạch Hổ Thiên Cung truyền đi:
- Tây Đế, Mục Thiên Tôn tới chơi, còn xin thôi đao binh!
Trong Bạch Hổ Thiên Cung không có truyền đến thanh âm Tây Đế, ngược lại tiếng trống trận vang càng lớn, từng tiếng kèn trầm thấp tiếng cực kỳ lực xuyên thấu, vang vọng đất trời, để cho người ta huyết mạch sôi sục, chiến ý tăng vọt!
Tần Mục nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lãng Uyển Thần Vương, trầm giọng nói:
- Ta đã tìm được Tổ Đình.
Lãng Uyển Thần Vương thở dài, đứng dậy, nói khẽ:
- Thánh Anh, ngươi biết diệt chủng tộc ta chính là Cổ Thần, trong đó có Tây Đế. Ngươi nhất định phải cứu nàng ta sao?