Hoạn Long Quân nhìn chằm chằm vào gương mặt Tần Mục, lắc đầu nói:
- Nụ cười của ngươi lúc trước có thể làm cho người ta quên đi tất cả cảnh giác, đó là nụ cười dù ngươi cầm cây đao đâm vào trong tim vẫn làm người ta không cảnh giác. Hiện tại, ngươi chỉ cười miễn cưỡng, là cười giả, không phải nụ cười thật thà phát ra từ phế phủ.
Nghe hắn nói như vậy, Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại cùng Long Du bên cạnh Tần Mục đều rùng mình vài cái, thậm chí trong mắt hươu lớn cũng có vài phần sợ hãi.
Bọn họ tiếp xúc với Tần Mục không lâu nhưng cũng xem là bằng hữu. Thời điểm ở chung với Tần Mục làm cho bọn họ quên đi rằng, trừ danh hiệu Nhân Hoàng ra, hắn còn có một thân phận khác, Thiên Ma giáo chủ.
Thiên Ma giáo chủ là đại ma đầu đệ nhất thiên hạ!
Trên thực tế, thời điểm ở cùng một chỗ với Tần Mục cũng làm người ta quên đi tất cả thân phận của hắn, bất kể là Thiên Ma giáo chủ hay là Nhân Hoàng, ngược lại đều cảm thấy hắn là bằng hữu có thể thổ lộ tâm tình.
Hiện tại nghe Hoạn Long Quân nói như thế, lưng bọn họ lạnh toát.
- Quả nhiên không hổ danh Thiên Ma giáo chủ, khó trách bị người ta gọi là lão ma đầu.
Long Du nói thầm trong lòng:
- Nhân Hoàng thế hệ này quá khó đoán, ngay cả thần linh như Hoạn Long Quân cũng ăn thua thiệt.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Long Quân, ngươi nói ta quá kinh khủng rồi. Ta xưa nay không có tâm cơ với bằng hữu.
Nét mặt của hắn chân thành, mang cho người khác cảm giác rất đáng tin. Đám người Vương Mộc Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tất cả bất an vừa xuất hiện cũng biến mất.
- Chính là biểu lộ này.
Hoạn Long Quân cười lạnh nói:
- Chân thành phát ra từ nội tâm! Ngươi còn có nụ cười thật thà, thậm chí là nụ cười có phần ngượng ngùng! Buồn cười, ngươi lại có thể bắt cóc rồng của ta ngay sau đó.
Khí thế của hắn trở nên cuồng bạo, khí thế bộc phát sinh ra khí kình quét qua bốn phía. Sóng khí đánh vào vách tường đại điện, từng âm thanh răng rắc vang lên.
Tần Mục giật mình, hắn vận chuyển Bá Thể Tam Đan công, thân thể hắn vững vàng hơn trước. Đồng thời vỏ kiếm nổ tung, Vô Ưu kiếm chặn ngay trước người hắn, hắn cũng nhanh chóng lui về phía sau.
Sau đó lại nghe tiếng “ầm” thật lớn, hắn và Vô Ưu kiếm cùng bay ngược về phía sau. Thân thể hắn không ngừng bước vào không trung, cũng thi triển Thâu Thiên Thần Thoái của người què đánh tan lực lượng cường đại của Hoạn Long Quân. Nhưng lực lượng của Hoạn Long Quân quá mạnh, cho dù công pháp thần diệu như Thâu Thiên Thần Thoái cũng không thể phá tan lực lượng này. Hắn không thể không lui, cũng va chạm với vách đại điện.
Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại cùng Long Du không do dự nữa, nhao nhao ra tay. Từng người thi triển thủ đoạn mạnh nhất tấn công Hoạn Long Quân.
Ba người đều là đệ tử Tiểu Ngọc Kinh, Tiểu Ngọc Kinh thu đồ đều dạy dỗ theo phương thức truyền thống. Đầu tiên đi lại trên nhân gia, lựa chọn thanh niên có tư chất tốt nhất. Sau đó quan sát phẩm hạnh của hắn, lại quan sát kiên nhẫn, ngộ tính, năng lực ứng biến, thông qua rất nhiều khảo hạch mới thu đồ đệ.
Ba người bọn họ trải qua việc này mới có thể tiến vào Tiểu Ngọc Kinh, nhận được công pháp thần thông tốt nhất Tiểu Ngọc Kinh. Tu vi cực kỳ cường đại, mỗi bước bọn họ đi đều cực kỳ kiên cố, mỗi một cảnh giới không có nhược điểm gì. Cùng là Lục Hợp cảnh, trên đời này không có mấy người có thể vượt qua bọn họ.
Long Du thi triển Thiên Nhãn Kiếm Tâm, đồng tử bắn ra hai đạo kiếm quang quét ngang thiên hạ, chém về phía Hoạn Long Quân.
Mộ Thanh Đại thi triển Đạo Kỳ Già Nghiêm Kinh, đó là pháp môn song tu phật đạo. Tĩnh như Bồ Đề thụ, động như thần tiên, đưa ta sẽ hóa thành ngàn vạn hào quang, nhưng chưởng pháp vô cùng phiêu dật.
Hai người bọn họ đều tinh tu một công pháp trong Tiểu Ngọc Kinh, rất bỏ công sức vào công pháp này. Vương Mộc Nhiên lại đi con đường khác, bởi vì sư phụ Chân tán nhân chết, rút kinh nghiệm xương máu vẫn muốn báo thù Duyên Khang quốc sư, đều xem Duyên Khang quốc sư như kẻ địch của mình nên tu luyện rất nhiều công pháp.
Hắn biết chỉ dựa vào công pháp thần thông của Chân tán nhân, cho dù luyện tốt hơn nữa cũng không thể vượt qua Chân tán nhân. Chân tán nhân cũng chết trong tay Duyên Khang quốc sư, hắn chỉ có thể mở ra lối riêng mới có thể vượt qua Duyên Khang quốc sư.
Đám người Thanh U sơn nhân cũng biết tâm tình của hắn nên ngày thường cũng chiếu cố hắn, tự mình giáo dục hắn, truyền thụ tuyệt học của bọn họ. Bởi vậy Vương Mộc Nhiên là đệ tử nhỏ tuổi nhất trong Tiểu Ngọc Kinh, nhưng thực lực và tu vi lại là cao nhất.
Nhưng ba người không ai dám va chạm thần thông của Hoạn Long Quân.
Tốc độ Hoạn Long Quân quá nhanh, bọn họ đánh trúng tàn ảnh Hoạn Long Quân lúc di động. Sau đó tàn ảnh vỡ vụn, bọn họ mới biết thần thông của mình rơi vào khoảng không.
Hoạn Long Quân làm như không nhìn thấy ba người, hắn bay thẳng về phía Tần Mục, tốc độ nhanh chóng, hầu như không ai nhìn rõ.
Bước chân hươu lớn cực nhanh, bốn vó di chuyển liền xuất hiện trước người Hoạn Long Quân, sừng hươu có thể so sánh với linh binh.
- Súc sinh cút ngay!
Một tiếng nổ vang lên, thân thể hươu lớn bay lên và té xuống nền đại điện, rơi vào mưa to bên ngoài.
- Mở mắt!
Vương Mộc Nhiên quát lớn.
Mộ Thanh Đại và Long Du tỉnh ngộ. Tốc độ Hoạn Long Quân quá nhanh, mắt thường không cách nào bắt được tung tích của hắn, chỉ có mở Thần nhãn Thiên nhãn mới có thể nhìn ra bóng dáng đối phương.
Hoạn Long Quân bị hươu lớn ngăn cản cho nên tốc độ chậm lại, ngay sau đó tốc độ của hắn tăng vọt. Không khí trong đại điện bị ép kéo theo, ép thành một bức tường.
Phía sau hắn, ba người Vương Mộc Nhiên cảm thấy mình bị hấp lực cường đại kéo về phía trước, dứt khoát mượn lực lượng này lao về phía Hoạn Long Quân.
Phía trước Hoạn Long Quân, Tần Mục nuốt máu tươi trong cổ họng, vô số phi kiếm trong túi Thao Thiết bay lên tận trời, hắn thi triển Kiếm Lý Sơn Hà!
Trưởng thông dạy chiêu thứ nhất trong Kiếm Đồ, Kiếm Lý Sơn Hà. Kiếm quang chớp động, sơn hà ẩn hiện, uy lực một chiêu này còn chưa bộc phát hoàn toàn đột nhiên hắn nhìn thấy sơn hà vỡ nát trước mặt mình.
Hoạn Long Quân như một con khủng long xé nát Kiếm Lý Sơn Hà, xông vào trong sơn thủy của sơn hà.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, Vô Ưu kiếm đâm về phía trước.
Hắn đang chờ cơ hội này!
Hắn chỉ có tu vi Lục Hợp cảnh, mấy người Vương Mộc Nhiên cũng là Lục Hợp cảnh. Hươu lớn không thể đánh bại Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân và các Giao Long đều e ngại khí tức Hoạn Long Quân cho nên không dám nhúc nhích. Vì vậy đám người bọn họ không phải đối thủ của Hoạn Long Quân.
Cơ hội đánh chết Hoạn Long Quân chính là lợi dụng Kiếm Đồ che chắn ánh mắt Hoạn Long Quân, Vô Ưu kiếm mai phục phía sau Kiếm Đồ.
Trong nháy mắt Hoạn Long Quân phá vỡ Kiếm Đồ lao về phía hắn, chính là lúc Vô Ưu kiếm ám sát.
Đánh thì đánh không lại, cho nên hắn chỉ có thể dùng kế.
Hoạn Long Quân vừa mới phá vỡ Kiếm Đồ, đối diện đã bắn ra hàn quang cực nhanh. Hắn vội vàng đưa tay ngăn cản mi tâm, nháy mắt sau đó Vô Ưu kiếm đã đâm thủng bàn tay hắn, cũng đâm vào đầu và xuyên qua não hắn.
Vô Ưu kiếm, thần kiếm của Tần Hán Trân, độ sắc bén của kiếm này, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản nổi.
Hoạn Long Quân ngẩn ngơ, Vô Ưu kiếm sau lưng chuyển hướng, lại đâm vào hậu tâm, trước ngực hắn lộ ra một thanh đoạn kiếm.
Tần Mục bộc phát toàn bộ pháp lực, thôi thúc Vô Ưu kiếm, dẫn động kiếm thần lực bên trong. Đồng thời quát lớn, tám ngàn lưỡi phi kiếm bay lên không, tất cả cắm vào vị trí Vô Ưu kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, Hoạn Long Quân biến mất không thấy đâu nữa. Thay vào đó là một kiếm hoàn to lớn và tròn trùng trục, chuôi kiếm đan xen, kín không kẽ hở.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Ba người Vương Mộc Nhiên đuổi tới, nhìn thấy quả cầu nhỏ thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên viên cầu động đậy một cái, xuất hiện từng vết rách. Các thanh kiếm thả lỏng ra, là dấu hiệu kiếm hoàn sắp giải thể.
- Mau tránh!
Tần Mục quát lớn, hắn điên cuồng phóng ra bên ngoài, ba người Vương Mộc Nhiên nhìn thấy thế liền xoay người đi. Kiếm hoàn phía sau bọn họ kêu cong cong, từng thanh phi kiếm bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Bóng dáng vĩ đại của Hoạn Long Quân xuất hiện trong trung tâm phi kiếm, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Dưới chân hắn có một đám máu hư, lúc Tần Mục thôi phát thần lực ẩn chứa trong Vô Ưu kiếm cũng tiêu diệt máu huyết của hắn biến thành máu hư.
Một kích của Tần Mục tương đối âm hiểm đáng sợ, nếu như hắn không phải máu tươi hợp thành thân thể này, chỉ sợ đã chết dưới một kiếm âm hiểm vừa rồi.
Bóng dáng bốn người Tần Mục liên tục chớp động, tránh né về phía sau và phóng ra từng đạo kiếm quang. Những thanh kiếm này quá dày đặc, dù sao có tám ngàn thanh, tốc độ kiếm quang bắn ngược trở về còn nhanh hơn tốc độ Tần Mục thi triển.
Xùy!
Mộ Thanh Đại bị kiếm quang xuyên thủng, hắn bị đóng trên trụ đồng. Mặc dù nàng là đệ tử đắc ý của Tiểu Ngọc Kinh, tu vi cực mạnh, tu luyện thân pháp cũng là thân pháp trong Tiểu Ngọc Kinh. Nhưng tiếc rằng kiếm quang quá nhanh, phi kiếm quá nhiều, nàng không thể tránh né hoàn toàn.
Cũng may những kiếm này là kiếm của Tần Mục, Hoạn Long Quân chỉ có thân thể cường đại. Thân thể này không có pháp lực, không có khả năng thôi thúc uy năng phi kiếm của Tần Mục, thương thế không tính là trí mạng.
Cho dù như thế, nàng vẫn bị thương nặng.
Nàng vừa mới trúng kiếm, Long Du và Vương Mộc Nhiên thét lên thảm thiết. Hai người một bị phi kiếm xuyên qua người và đóng đinh trên vách đại điện, một bị đóng đinh trên mặt đất.
Tần Mục rên rỉ, hắn cũng bị kiếm quang xuyên qua lồng ngực. Trong lúc vội vã miễn cưỡng tránh né vị trí trái tim, tránh đi tâm phúc, hắn bị đóng đinh trên đỉnh cửa điện.
Cửa ra vào ngoài điện, hươu lớn lao tới cũng trúng mấy chục kiếm, nó bay ngược trở về.
- Không phải muốn Chân Long chi chủ sao? Cho ngươi là được!
Khóe miệng Tần Mục chảy máu, hắn cắn răng thôi thúc nguyên khí. Đế điệp bay ra khỏi túi Thao Thiết và ném về phía Hoạn Long Quân, nghiêm túc nói:
- Ngươi có thể giết ta, buông tha ba vị bằng hữu của ta!
Nội tâm đám người Mộ Thanh Đại, Vương Mộc cảm động, Long Du nghĩ thầm:
- Ta luôn có thành kiến với Nhân Hoàng, không biết hắn trượng nghĩa như vậy, chỉ lo nghĩ hắn là Thiên Ma giáo chủ.
Đế điệp bay về phía Hoạn Long Quân, Đế điệp hiện tại đã biến thành hình thái Long giác. Các ký tự trên Long giác không ngừng di chuyển, chúng rất ảo diệu.
- Chân Long chi chủ!
Tâm thần Hoạn Long Quân xao động, hắn đưa tay tiếp lấy Đế điệp, cười lạnh nói:
- Chân Long chi chủ lúc đầu đã là của ta, ngươi không giao ra, sau khi giết ngươi ta cũng nhận được. Hả?
Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng ném Đế điệp ra xa, nói:
- Ngươi hạ độc!
Thân thể hắn tan rã ngay lập tức, giống như đổ sắt nóng lên khối băng lạnh giá, dưới chân hắn xuất hiện từng dòng máu hư.
Hoạn Long Quân kêu gào thảm thiết, thân thể xuất hiện bọt khí. Bọt khí không ngừng nổ tung, từng con Huyết Giao Long xuất hiện gào thét thảm thiết, giãy giụa trốn ra bên ngoài. Có Huyết Giao Long trốn thoát, có thân thể hóa đi, chỉ có nửa đầu người còn kịp bỏ chạy.
Vương Mộc Nhiên ngẩn người, đầu óc trống rỗng, biến hóa quá đáng sợ.
Tần Mục dùng sức rút kiếm, cửa đại điện quá cứng, với lực lượng của hắn khó nhổ ra trong thời gian ngắn. Lúc này, hắn từ bỏ hành động, đưa tay đập vào cánh cửa phía sau. Xùy, thân kiếm xuyên qua thân thể hắn, Tần Mục cũng rơi từ cánh cửa xuống đất.
Tần Mục đứng dậy, hắn đau tới mức chảy nước mắt, vội vàng đổ mấy bình Long tiên vào miệng vết thương, hùng hồn nói:
- Đánh không lại, đương nhiên hạ độc!
Đám người Vương Mộc Nhiên ngẩn người lần nữa. Tần Mục nói ra lời này giống như hạ độc là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
- Người dạy vị Nhân Hoàng này cũng không phải người tốt lành gì.
Long Du nói thầm một câu.