Tần Mục buồn bực, chỉ nghe ngoài cửa truyền tới một âm thanh, cười làm lành nói: "Là Hồ tiên tỷ tỷ sao? Tiểu nhân là đến chuộc đồ cho tiểu thư nhà ta, tỷ xem... "
Tiếng của Hồ Linh Nhi truyền đến: "Thiếu tiền rồi, hộp kiếm còn có trâm cài, vòng tay của tiểu thư nhà ngươi đều không phải là vật phàm, chút đại phong tệ đó là không đủ."
"Linh Nhi đang làm gì?"
Tần Mục buồn bực, hiện hắn vẫn còn buồn ngủ, hơn nữa chưa có rửa mặt, không tiện ra ngoài, liền múc nước rửa mặt, ngoài cửa, âm thanh kia cẩn thận từng li từng tí một cười làm lành nói: "Tiểu thư nhà ta chỉ còn lại túi tiền này, thực không thể thêm, kính xin Hồ tiên tỷ tỷ tạo thuận lợi. Hộp kiếm này là bội kiếm của học viện, trâm cài, vòng tay đều là trưởng bối trong nhà cho tiểu thư... "
"Cũng được, ngươi chờ một lát."
Cửa mở ra, Tần Mục nhìn thấy Hồ Linh Nhi như một làn khói chạy vào, sau lưng còn có một túi tiền bay theo, con bạch hồ này làm phép, một luồng gió xoáy cuốn một hộp kiếm cùng vài món phụ tùng bay lên, hứng thú bừng bừng chạy ra bên ngoài, giao cho người ngoài cửa kia.
Người kia mang ơn đội nghĩa, sau khi nói cám ơn mới rời đi.
Tần Mục rửa ráy sạch sẽ, dùng bàn chải gỗ đánh răng, chỉ thấy tiểu bạch hồ lại chạy vào, lúc này mới chú ý tới hắn, vừa mừng vừa sợ: "Công tử dậy rồi à? Công tử, chúng ta có tiền rồi!" Dứt lời mở cửa phòng phía tây ra, Tần Mục nhìn lại, trên đất chồng hơn hai mươi túi tiền.
Hồ Linh Nhi mở túi tiền, đại phong tệ từ bên trong chảy ra, rải cùng một chỗ.
Tần Mục nghẹn họng trừng mắt, hồi lâu nói không ra lời.
Hồ Linh Nhi dương dương đắc ý, nói: "Công tử đánh bại những sĩ tử kia, bọn họ không có mặt mũi tự mình đến chuộc đồ, không thể làm gì khác hơn là cho người hầu đến đây chuộc lại đồ vật của mình, ngược lại để cho chúng ta kiếm bộn một khoản!"
Tần Mục súc miệng, thở hắt một hơi, lắc đầu nói: "Linh Nhi, làm như thế có chút không quá phúc hậu. Ta đã đánh bọn họ hai lần, ngươi lại cướp sạch của bọn họ, hơn nữa còn lấy tiền chuộc, hơi quá rồi. Bọn họ đã đưa tiền chuộc thì sau này ta có lý do nào lại đánh bọn họ nữa?"
Hồ Linh Nhi le lưỡi, có chút ảo não: "Đã đánh qua một lần? Lần trước đánh bọn họ công tử không có cướp sạch bọn họ sao? Vậy không phải là thiệt thòi lớn rồi? Quy củ của Đại Khư chúng ta, công tử rõ ràng hơn ai khác đấy! Trước kia người cũng đã nói, bằng bản lĩnh đoạt được thì không gọi là đoạt."
Tần Mục lắc đầu nói: "Ngươi đoạt đồ, còn thu tiền của bọn họ, ta sợ ta lấy tiền rồi sẽ nương tay, đánh ra cảm tình, lần sau cũng khó ra tay. Thôi được rồi, tiền của chúng ta đã tiêu gần hết, có số tiền này cũng có thể chống đỡ một quãng thời gian. Lần sau không được đoạt nữa, chờ sau khi tiêu hết tiền lại đoạt, tích nước mới có thể dùng lâu."
Hồ Linh Nhi liên tục gật đầu, nói: "Công tử dậy rồi, ta đi làm chút gì ăn."
"Làm cái gì? Chúng ta có tiền, vào trong thành ăn ngon hơn, sơn hào hải vị, gan rồng mật phượng, tùy ngươi chọn lựa."
Một người một cáo hứng thú bừng bừng đi ra ngoài, hồ ly mang theo túi tiền, trong Sĩ Tử Cư này có rất nhiều sĩ tử sinh sống, nhìn thấy Tần Mục và hồ ly ngang qua thì dồn dập vội vã đóng cửa lại, không dám đối mặt với hắn.
Tần Mục buồn bực, những sĩ tử này nói cả Thái học viện đều biết chuyện mình đánh bọn họ, mình tuyệt đối không nói ra chuyện này, như vậy là ai đã vạch trần chứ?
Sát cạnh Sĩ Tử cư là Hoàng Tử uyển, người bên trong đều là hoàng tử, công chúa và quận chúa của gia đình vương công. Quốc sư Duyên Khang đặt ra quy củ, con cháu Hoàng thất không cần kiểm tra, chỉ cần đủ mười lăm tuổi là có thể tiến vào Thái học viện, tuy nhiên thân phận Hoàng tử cao quý, đương nhiên không thể ở chung một chỗ cùng sĩ tử bình thường, vì lẽ đó mở ra một khu khác.
Vệ Dung đối diện mấy vị Hoàng tử cười nói: "Các ngươi biết không, Sĩ Tử cư chúng ta rất náo nhiệt đấy, tên Tần Mục lại đánh cho đám sĩ tử kia một trận, đặc biệt thê thảm. Chuyện này, các ngươi cũng không được nói là ta nói ra... "
Một vị Hoàng tử kinh ngạc nói: "Cái tên đến từ Đại Khư này lại mạnh mẽ như vậy?"
"Coi như cũng được."
Vệ Dung khoác lác nói: "Bản lĩnh gần bằng ta, chỉ có điều chiêu thức kỳ lạ. Ta cảm thấy là những tên trong Sĩ Tử cư kia quá vô dụng."
Lại có một vị Hoàng tử cười nói: "Mấy tên khốn trong Sĩ Tử cư luôn luôn cậy tài khinh người, bọn họ cho rằng bằng bản lãnh thật sự đánh vào, xưa nay có chút xem thường con cháu Hoàng gia chúng ta. Hiện giờ xem như gặp phải khắc tinh."
Tần Mục đi ra Sĩ Tử cư thì thấy một vị thiếu niên cắm đầu đi tới, phong trần mệt mỏi, cõng theo một bọc hành lý lớn, có chiều cao hơn một người, bốn bề vuông vức, bên trong có cắm mấy thanh binh khí. Tuy hắn phong trần mệt mỏi nhưng rất oai hùng, trên người mang theo một luồng khí sát phạt, làm cho người ta có một loại cảm giác xâm lược.
Hai người đối mặt, Tần Mục bị cảm giác xâm lược mang theo trên người hắn tập kích, thân thể không tự chủ được làm ra tư thế phòng ngự phản công, dưới khí thế dẫn dắt, thiếu niên kia cũng không thể không dừng bước lại.
Tuy thiếu niên này có khí tức sát phạt, nhưng cử chỉ lại khách khí, khom người chào, cười nói: "Là sư đệ mới tới hả?"
Tần Mục đáp lễ, nói: "Vừa nhập học. Sư huynh từ nơi khác trở về sao?"
"Nhân lúc nghỉ ngơi, theo quân đội biên ải đi tiền tuyến một chuyến."
Thiếu niên kia cười nói: "Ta tên Trầm Vạn Vân, sư đệ mới tới, nếu có chuyện gì cần thì cứ việc tìm ta."
Tần Mục báo ra tên họ của mình, hai người lướt qua nhau, mỗi người đi về phía trước, mãi đến tận khi khí thế dây dưa giữa bọn họ biến mất, lúc này mỗi ngươi mới yên lòng nhanh chân rời đi.
"Vị sư đệ mới tới này rất mạnh... " Trầm Vạn Vân quay đầu lại, nhìn Tần Mục đang xuống núi một chút, suy tư.
"Đại sư huynh trở về rồi!"
Trong Sĩ Tử cư một mảnh vui mừng, rất nhiều sĩ tử từ chỗ ở của mình đi ra, đón chào Trầm Vạn Vân, Trầm Vạn Vân cười nói: "Các vị, chúng ta mới chỉ từ biệt hơn một tháng, làm sao đến mức nhớ nhung như vậy? Ồ, sao mỗi người các ngươi đều có thương tích trong người? Cù sư tỷ, ngươi cũng bị thương à? Chuyện gì xảy ra?"
Trên mặt từng tên sĩ tử trong Sĩ Tử cư mang theo vẻ xấu hổ.
Vị Cù sư tỷ kia tên là Cù Đình, xấu hổ nói: "Đại sư huynh có chỗ không biết, gần đây trong học viện có một tên vứt bỏ dân ở Đại Khư mới đến, thực lực rất mạnh, lúc kiểm tra nhập học, Lăng Vân đạo nhân bị hắn dùng kiếm gỗ đâm bị thương, làm ra náo động lớn trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế cho hắn tiến vào Thái học viện ta. Chúng ta vô cùng tức giận, liền muốn ép hắn rời khỏi Thái học viện, nô lệ há có thể học chung với chúng ta... "
Trầm Vạn Vân nói: "Lăng Vân đạo nhân rất bất phàm, hắn có thể làm Lăng Vân bị thương, nói rõ bản lĩnh kinh người! Các ngươi đi trêu chọc hắn, tự nhiên sẽ bị đánh. Cảnh giới tương đồng, các ngươi làm sao có thể là đối thủ của Lăng Vân?"
Cù Đình cãi: "Thân phận chúng ta là cỡ nào? Ở Duyên Khang ta, vứt bỏ dân chính là nô lệ, nô lệ và gia súc là như nhau, để chúng ta học chung cùng gia súc, chẳng phải là muốn chúng ta trở thành gia súc trong mắt người khác sao? Sĩ tử Thái học, tốt xấu gì cũng là quan bát phẩm, vứt bỏ dân cũng xứng? Mặt mũi của Thái học viện còn để đâu? Hơn nữa, sư đệ à, chúng ta bị vứt bỏ dân này đánh, không phải chúng ta đánh hắn mà là bị hắn đánh hai lần liên tục!"
Trầm Vạn Vân vô cùng kinh ngạc, nói: "Các ngươi đi đánh hắn, hắn đánh lại các ngươi là chuyện đương nhiên, không trách được hắn. Các ngươi thất bại, hắn không tha thứ lại đánh các ngươi lần nữa, vậy thì là hắn không đúng."
Sắc mặt mấy vị sĩ tử càng thêm xấu hổ, lúng túng không nói.
Trầm Vạn Vân thấy thế, hồ nghi nói: "Không phải hắn cố ý gây phiền phức cho các ngươi, mà là các ngươi thua không phục, vì lẽ đó lại đi tìm hắn gây chiến, kết quả lại bị hắn dạy dỗ một trận, có đúng hay không?"
Cù Đình vội vàng nói: "Hiện tại không phải là ân oán cá nhân mà là mặt mũi của Sĩ Tử cư chúng ta! Cái thứ man di nơi hẻo lánh há có thể so sánh với sĩ tử Duyên Khang? Chuyện này, đã huyên náo đến nỗi khắp núi đều nghe được! Chính cái tên vứt bỏ dân này lan truyền tin tức ra ngoài khiến chúng ta cỡi hổ khó xuống! Hắn còn cướp đoạt chúng ta, cướp sạch tài vật trên người chúng ta, còn để chúng ta không thể không đi chuộc lại đồ, nhục nhã chúng ta!"
Sắc mặt Trầm Vạn Vân chìm xuống: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hắn làm như thế không khỏi quá càn rỡ sao? Các ngươi yên tâm, việc này để ta. Còn có, các ngươi cũng quá vô dụng mà, lại bị sĩ tử mới vừa vào học đánh cho vô cùng chật vật, vô dụng!"
Mấy vị sĩ tử cúi đầu, Cù Đình lúng túng nói: "Nếu như hắn không đánh lén mà nói, chúng ta cũng sẽ không... "
Trầm Vạn Vân cười gằn: "Ta vừa mới gặp được một vị sư đệ ở bên ngoài, tên là Tần Mục, người này phi thường tuyệt vời. Trên người ta có chứa sát khí mới từ chiến trường trở về, còn chưa đi tới trước mặt hắn liền bị hắn cảm nhận được, khí thế khóa chặt lấy ta, khiến cho ta không thể không làm ra tư thế phòng ngự phản công, dừng lại chào hỏi cùng hắn, thông báo tên họ, hòa hoãn tiêu tan địch ý. Đây mới là trạng thái mà sĩ tử thái học cần phải có!"
Hắn trầm giọng nói: "Ta đã từng được Bá Sơn lão sư dẫn đi rèn luyện, gặp phải môn chủ Thiên Kỳ môn ở một chỗ hiểm địa. Lúc đó Bá Sơn lão sư và Thiên Kỳ môn chủ càng lúc càng đến gần nhau, cuối cùng hai người dừng lại, chào hỏi lẫn nhau rồi mới đi ngang qua nhau. Lúc đó, ta vẫn không hiểu tại sao lại có cảnh tượng như thế, nhưng ngay vừa nãy, khi ta gặp gỡ và chạm mặt vị sư đệ Tần Mục kia, mới biết được Bá Sơn lão sư và Thiên Kỳ môn chủ chạm mặt thì gặp phải cái gì."
"Trên giang hồ, khi các ngươi nhìn thấy việc chào hỏi, có thể căn bản không như các ngươi nghĩ, mà là ẩn chứa một trận tranh đấu âm thầm. Các ngươi không đi ra ngoài rèn luyện, chỉ ru rú ở đây thì căn bản là không tiếp thu được loại cảm giác đó, các ngươi không nhìn ra loại tranh đấu kia, chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ!"
Sắc mặt mấy vị sĩ tử càng thêm xấu hổ, Cù Đình lúng túng nói: "Trầm sư đệ, vứt bỏ dân đánh chúng ta kia, chính có tên là Tần Mục... "
"Hóa ra là hắn!"
Trầm Vạn Vân hơi run run, như có điều suy nghĩ nói: "Chẳng trách... Các ngươi thua không oan, hắn đánh bại các ngươi thì cần gì đánh lén hả?"
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một âm thanh vui mừng, nói: "Thanh Hồng sư tỷ đến rồi!"