Tần Mục sởn cả tóc gáy, không nói thêm gì mà nhét Yên Nhi và Long Kỳ Lân vào trong Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài.
Hào quang của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng tỏa sáng, các loại bảo vật lộ ra màu sắc kỳ lạ, bảo vật ở bên trong Lưu Ly Thanh Thiên Tràng đều được Nhị Đế Huyền Vũ luyện chế qua loa, cũng không tinh xảo mấy, nhưng cũng xem như Tần Mục thuộc về phe phung phí của trời rồi.
Nhưng tiếc rằng bảo vật bên trong Lưu Ly Thanh Thiên Tràng quá nhiều, hơn nữa bất kỳ một bảo vật nào đều cũng là dị bảo hiếm có bên trong Tổ Đình, mặc dù phương pháp luyện chế không cao nhưng uy lực lại không thể coi thường.
Tần Mục chống Lưu Ly Thanh Thiên Tràng lên, hiển hóa hai mươi tám chư thiên lao ra bên ngoài.
Mà ngay lúc đó, vô số Thạch Hỗn Độn ở trong mạch khoáng Thái Cổ rơi từ trên xuống, mỗi một khối đá đều chứa đựng khí hỗn độn mênh mông, chúng vô cùng nặng nề đập vào Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, chấn động đến mức từng tia sáng dị bảo không ngừng tỏa ra, tia sáng hình thành nên đạo văn có trật tự
sáng tối, chống lại uy lực của Thạch Hỗn Độn.
Trong họng Tần Mục phát ra tiếng gầm khó chịu, toàn lực thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công điên cuồng xông ra ngoài, nhưng mà Thạch Hỗn Độn rơi xuống ngày càng lớn, thậm chí còn đâm xuyên từng tầng chư thiên!
Ý niệm của Tần Mục vừa lóe lên, hắn nghịch chuyển hai mươi tám chư thiên, thứ tự chư thiên khác nhau không ngừng chuyển biến, tống hết Thạch Hỗn Độn đâm vào ra sau người.
Thân thể của hắn liên tiếp phồng lên, tất cả nguyên khí với thần thức của bản thân hắn đều tràn vào trong thân thể, hóa thành sức mạnh của thân thể.
Các khiếu trên thân thể của hắn cũng tỏa ra hào quang, đạo âm trong hào quang gào thét, Thiên Linh Cái hiện ra hư ảnh Thiên Công, Thiên Đế Cổ Thần ngồi ở mi tâm Thiên Đình, dũng tuyền ở lòng bàn chân là Quy Khư Song Liên Hoa, đan điền là Thổ Bá, Địa Mẫu cắm rễ ở tim phổi.
Trên các khiếu toàn thân của hắn, Chu Thiên Tinh Đẩu Chính Thần hiện lên, hai con ngươi là Đại Nhật và Thái Âm, năm ngón tay là Ngũ Diệu, chỉ có điều là Song Trùng Ngũ Diệu, Thiên Cương ba mươi sáu, Địa Sát bảy mươi hai, phân bố khắp nơi trước sau lồ ng ngực.
Đông Thiên Cung, Thanh Long thống soái Đông Thiên Tinh Đẩu, Tây Thiên Cung, Bạch Hổ thống soái Tây Thiên Tinh Đẩu, Nam Thiên Cung, Chu Tước thống soái Nam Thiên Tinh Đẩu, Bắc Thiên Cung, Huyền Vũ
thống soái Bắc Thiên Tinh Đẩu.
Tinh Đẩu toàn thân hắn bày bố khác với thiên địa trước mặt, hình dạng của hắn bây giờ là do hấp thụ
thần thức Đại La Vô Thượng của Thái Đế mà hắn đã trùng tu lại Chu Thiên Tinh Đẩu Chính Thần.
Chỉ có điều Thái Đế dùng thần thức để tăng cường thân thể, còn hắn thì tiến hành đồng bộ, thần thức nguyên khí cùng được tăng cường với thân thể.
Đây là lần đầu tiên hắn thăng cấp thân thể đến đỉnh phong!
Hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc trong thân thể của mình có thể thu nạp vào bao nhiêu sức mạnh, cũng không hề nghĩ tới việc cơ thể bản thân sẽ mạnh mẽ tới mức nào khi hắn sử dụng thần thức mạnh mẽ như của Đế Tọa để cường hóa cơ thể.
Nhưng hiện tại thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công, Tần Mục chỉ cảm thấy dường như bản thân đã nắm vững sức mạnh của Cổ Thần Man Hoang từ lúc khai thiên lập địa, giơ tay nhấc chân có thể dời tinh hoán đẩu, hái sao bắt trăng!
Nếu như bộc phát nguồn sức mạnh này ra ngoài, đừng nói đến cái khác, cho dù là kẻ nào đó ở cảnh giới Lăng Tiêu cũng không ngăn được võ đạo đại thần thông của hắn!
Còn về tu vi nguyên khí của hắn, trái lại không hề nâng cao sức mạnh của hắn là bao.
Tu vi nguyên khí của hắn chỉ tương đương với ở giữa cảnh giới Trảm Quỳnh Đài với Ngọc Kinh, nhưng nguyên khí dùng để kết ra các loại phù văn đại đạo, lạc ấn lại ở khắp nơi trên cơ thể, nó sẽ tăng cường sức mạnh thân thể, cũng sẽ giúp cường độ thăng cấp sức mạnh thân thể của hắn được cao hơn!
Hắn đón lấy Thạch Hỗn Độn đang rơi xuống xông lên phía trước, đồng thời điều khiển Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, từng chư thiên không ngừng biến hóa, để Thạch Hỗn Độn đâm xuyên từng chư thiên rồi bị
dịch chuyển ra ngoài.
Bước chân của hắn cực nhanh, xông vào trong mạch khoáng, men theo đường vào chạy trốn ra ngoài.
Nhưng cũng chính lúc đó, con đường phía trước bỗng nhiên sụp đổ, một tiếng ầm ầm cực lớn vọng đến, hầm mỏ sụp đổ chèn lấp cả con đường.
Đoạn đường sụp đổ không ngừng tràn về phía bên này, da đầu Tần Mục tê rần, tay chống lấy Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, hét lên dữ dội:
- Xin bảo bối phát ra uy năng triệt để!
Hắn vừa dứt lời, hầm mỏ ở xung quanh toàn thân hắn lập tức ầm ầm sụp đổ!
Vô số Thạch Hỗn Độn đè lên Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, đè tới mức hai mươi tám chư thiên không ngừng thu nhỏ, Tần Mục cũng bị ép đến mức xương cốt kêu lên răng rắc, mặt ngoài cơ thể, lớp da không ngừng nổ tung, mà ở dưới làn da ấy, từng sợi gân xanh nổi lên, lớp da nứt toác!
Từng loại phù văn của lạc ấn nguyên khí trên mặt ngoài da thịt của hắn không ngừng nổ tung, chôn vùi!
Hai con ngươi của Tần Mục đỏ như máu, khàn giọng nói:
- Cùng là Cổ Thần của mạch khoáng, đến cả dãy núi nơi mà Cổ Thần này sinh ra ngươi cũng không ngăn chặn nổi ư?
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên tia sáng Thiên Cầu của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng phát sáng, hai mươi tám chư
thiên không ngừng xoay tròn, Long Kỳ Lân với Yên Nhi ở trong chư thiên chỉ cảm thấy bản thân lúc lên lúc xuống, lúc bên trái lúc bên phải, không phân biệt được phương hướng, bị xóc đến thất điên bát đảo!
Khối đá lớn ở mạch khoáng rơi xuống bị hất bay, con đường ở mạch khoáng xuất hiện!
Tần Mục nắm lấy thời cơ, chống Lưu Ly Thanh Thiên Tràng men theo con đường xông thẳng ra ngoài!