- Thần thông của Nguyệt Thiên Tôn xứng đáng là một trong những thần thông kỳ dị nhất.
Lang Hiên Thần Hoàng không nhịn được mà cảm thán nói.
Hạo Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Kỳ diệu hơn cũng chỉ là một người bại liệt không động đậy. Chỗ mà nàng ấy có thể di chuyển bây giờ, chỉ có hai cánh tay và não. Nếu nàng ấy không chăm chỉ, ngay cả não cũng không hoạt động được.
Lang Hiên Thần Hoàng cười nói:
- Năm đó bởi vì phế bỏ nàng ấy cũng mất một phen trắc trở, thủ đoạn cũng không mấy vẻ vang.
- Thắng làm vua thua làm giặc, thua rồi chính là thua rồi.
Ánh mắt Hạo Thiên Tôn thâm trầm sâu xa, nói:
- Sau khi Vân Thiên Tôn chết, vốn dĩ nàng đã tuyên bố với người trong thiên hạ rằng muốn về ở ẩn, hơn mười vạn năm sau không xuất thế, nhưng Lăng Thiên Tôn đi mời nàng ấy, nàng lại làm trái lại với lời hứa xuất thế. Hai nữ nhân, thế mà còn muốn tạo phản!
Lang Hiên Thần Hoàng nói:
- Cũng may nhờ Hiểu Thiên Tôn thâm minh đại nghĩa.
Hạo Thiên Tôn khẽ gật đầu, ánh mắt kỳ dị, nói:
- Cái tên Hiểu Vị Tô này, ha ha, rất thú vị đấy… Trước giờ hắn chưa từng đánh thắng ta, sau này cũng sẽ
không đánh thắng ta được!
Hắn đột nhiên thốt ra câu nói này, Lang Hiên Thần Hoàng cũng không biết là có ý tứ gì, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Hắn có thể sống đến bây giờ cũng nhờ việc giả làm kẻ hồ đồ nhắm mắt làm ngơ mọi việc.
Tuy rằng sức mạnh của hắn không kém Hạo Thiên Tôn, nhưng lần não cũng không ra mặt, mà để Hạo Thiên Tôn ra mặt.
Nhìn thì có vẻ Tần Mục đi không nhanh, nhưng tốc độ cực nhanh, trong mộng cảnh trên đỉnh đầu, số
lượng Tần Mục nho nhỏ không đếm xuể quay quanh nghiên cứu Thái Thủy Chi Noãn, sắp xếp lại các loại phù văn đại đạo.
Đột nhiên, một Tần Mục nhỏ nhỏ chỉ vào phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ma ha…
Những Tần Mục nho nhỏ khác ngẩng đầu nhìn, Thiên Đình cũng gần ngay trước mắt, vội vàng chỉ về phía trước:
- Ma ha ma ha!
- Xì xào xì xào!
Mộng cảnh sụp đổ, Tần Mục tỉnh dậy từ trong mơ, nâng tay bắt lấy Thái Thủy Chi Noãn, lông mày dựng thẳng, mắt mở to, một đường thần quang chiếu sáng lên Thái Thủy Chi Noãn, bắt lấy Thần Noãn.
Hắn ngẩng đầu nhìn, đã thấy trước mặt là Tây Thiên Môn của Thiên Đình.
Hắn cất đèn lồ ng đi, cất bước đi vào Tây Thiên Môn, chưa đi ra được bao lâu đã tới Tạo Phụ Thiên Cung.
Tần Mục đi xuyên qua Tạo Phụ Thiên Cung, đã thấy giữa cầu Linh Năng Đối Thiên, rất nhiều thuyền chở
đầy hàng hóa chạy ra, chủ của Tạo Phụ Thiên Cung là một tráng hán có râu quai nón, cao lớn thô kệch, tên gọi là Thạch Kỳ La, nghe đồn là một viên thần thạch thành tinh, tu thành Đế Tọa.
Người này tinh thông luyện đúc, là đệ nhất đại tông sư luyện đúc trong Thiên Đình.
Tạo Hóa Thần Khí giao cho hắn ta nắm giữ.
Tần Mục dừng bước nhìn xung quanh, đã thấy Linh Dục Tú tự mình áp tải những thứ hàng hóa này từ
Diên Khang tới, báo cáo kết quả với Thạch Kỳ La.
Vân Sơ Tụ cũng ở trên thuyền, đang bận tới bận lui, trông thấy hắn, yêu nữ này không khỏi hưng phấn với khuôn mặt đỏ bừng, đứng trên mũi tàu ưỡn bộ ngực vẫy chào hắn, còn nghiêng đầu nói với Linh Dục Tú chút gì đó.
Sắc mặt Tần Mục đen lại, hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu nương bì, sao ta có thể bị ngươi mê hoặc được cơ chứ?
Hắn nghĩ đến đây, bước đến thuyền hàng của Diên Khang.
Thạch Kỳ La dẫn đầu chư thần Tạo Phụ Thiên Cung kiểm kê các thần binh, giọng nói hắn vang dội, truyền đến từ xa:
- Duyên Tú Đế, phẩm cấp những thần binh này của ngươi không cao, đống hàng hóa này ta muốn giảm một chút!
Giọng nói của Linh Dục Tú truyền đến, nói:
- Thượng thần, hàng hóa Diên Khang của bọn ta đã là thấp nhất trong các đại chư thiên rồi! Ngoại trừ
Diên Khang ra thì không còn chư thiên nào có thể cho ngươi cái giá này đâu! Muốn giảm nữa thì Diên Khang sẽ không có lợi nhuận, ngay cả tiền công cũng khó mà trả! Ơ, kẻ chăn trâu.. Mục Thiên Tôn!
Mắt nàng sáng lên. Khi thấy Tần Mục đi tới, suýt nữa thì nàng đã hô lên ba tiếng kẻ chăn trâu mà đột nhiên tỉnh ngộ lại, lúc này mới đổi giọng.
Thạch Kỳ La liếc mắt nhìn Tần Mục rồi cười khẩy nói:
- Kẻ chăn trâu như Mục Thiên Tôn tới cũng vô ích thôi! Ta là người chỉ chấp nhận lý lẽ cứng nhắc, dù cho là mười Thiên Tôn tới đông đủ ta cũng tuyệt đối không nhường ngươi chút nào..
Hắn vừa mới nói đến đây thì đột nhiên sắc mặt biến đổi, chỉ thấy Hạo Thiên Tôn và Lang Hiên Thần Hoàng cùng nhau đi vào Tạo Phụ Thiên Cung.
Da và râu quai nón trên mặt Thạch Kỳ Lạ rung rung, hai chân run rẩy định quỳ xuống.
Hạo Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Miễn đi. Mục đạo hữu đi nhanh thật đấy.
Tần Mục khách sáo đáp:
- Chỉ là mượn uy của bảo vật thôi, không tính là gì cả. Hai vị đạo hữu mới có bản lĩnh thật sự.
Ánh mắt Hạo Thiên Tôn chuyển lên người Vân Sơ Tụ, hắn cười lạnh lùng một tiếng rồi nghiêng đầu nói:
- Thạch Kỳ La, ngươi phụ trách trông coi Tạo Hóa Thần Khí, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã chế tạo bao nhiêu Thần Khí Ngự Thiên Tôn rồi?
Thạch Kỳ La quỳ phịch xuống đất, run lẩy bẩy tìm kiếm sổ sách.
Hạo Thiên Tôn hừ một tiếng:
- Ta không bảo ngươi quỳ, tại sao ngươi lại quỳ?
Thạch Kỳ La ngẩng đầu cười xòa nói:
- Hai cái đùi này của tiểu nhân luôn luôn không nghe lời, vừa thấy Thiên Tôn là lại thấy quỳ thoải mái hơn. Thiên Tôn chờ chỉ chốc lát thôi, để tiểu nhân tìm xem sổ sách..
Lang Hiên Thần Hoàng ở bên cạnh cười ấm áp nói:
- Thạch cung chủ không cần phải lo lắng, không phải Hạo đạo huynh muốn tra xét kho bạc nhỏ của ngươi đâu, mấy chuyện ngươi ăn tiền chiết khấu thu về túi riêng, khai man giá cả ép giá lúc trước đều không phải vấn đề gì hết.