Có những thứ ám ảnh cô suốt một thời gian dài, nếu không phát ti3t ra, nó sẽ trở thành tâm bệnh bén rễ ăn sâu vào trong tâm trí, sau khi NhanMinh Tú xả hết nỗi lòng, cô chỉ cảm thấy cả người thoải mái vô cùng, cục đá lớn lâu ngày rốt cuộc cũng bị dọn đi rồi.
Cả người khoan thai thoải mái, cảm giác thật nhẹ nhàng, càng làm cho người ta cảm thấy nghiện.
“Cô không muốn nghe tôi nói? NhanMinh Tú, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng tôi không có điểm yếu của cô?”
Trước khi NhanVăn Minh đến đây, ông đã chuẩn bị sẵn một số thứ, nếu không lỡ như NhanMinh Tú trở mặt, ông không có bằng chứng để đảo ngược tình thế.
Sau khi nói xong, ông cười lạnh, giật bả vai và hai cánh tay, ngụ ý bảo bọn vệ sĩ buông ông ra, nhưng hai vệ sĩ đứng bên cạnh vẫn tiếp tục ghì chặt lấy ông, bọn họ không yên tâm liếc mắt nhìn NhanMinh Tú rồi quay sang nhìn quản gia đứng cách đó không xa.
Mọi chuyện cũng đã nói ra hết, NhanMinh Tú có chút tò mò, sao NhanVăn Minh lại có điểm yếu của cô được, ngoài những tấm ảnh cô bị đánh bầm dập mặt mũi từ nhỏ đến lớn thì cô làm gì còn điểm yếu nào khác.
Cô hất cằm nhìn hai người vệ sĩ trước mặt, ý bảo bọn họ buông NhanVăn Minh ra rồi cô từ từ đi qua trước mặt ông.
“Con có điểm yếu gì cơ chứ? Bố nói con nghe xem, đúng lúc có thể để mọi người nhìn thấy được điểm yếu của con trên tay một người tồi tệ như bố?”
Sau khi nói xong, NhanMinh Tú nhìn sang NhanMộc Trà im lặng ngồi bên cạnh vẫn chưa hề lên tiếng từ đầu đến giờ, cô nhíu mày.
“Có phải lúc nhỏ cô bị tôi đuổi đi một thời gian, bị đưa đến nơi nào chắc cô đã sớm không còn nhớ rồi nhỉ, lúc 6 tuổi, ảnh chụp khi đó tôi còn giữ, cô có muốn nhìn xem hình ảnh của cô lúc đó không?”
NhanVăn Minh đi đến, nói từng câu từng chữ vào tai cô, ánh mắt tươi cười không hề có ý tốt.
“6 tuổi thì làm gì có chuyện gì? Lúc ấy bố gửi con đến một nơi nào đó, con vẫn còn là một đứa con nít thì làm gì có điểm yếu? Muốn uy hiếp con à? Nực cười! Sao bố không tự suy nghĩ lại đó cũng là điểm yếu của bố? Bố vứt bỏ con ngay từ khi con vừa mới 6 tuổi kia kìa!”
NhanMinh Tú nói xong rồi suy nghĩ, 6 tuổi… trong ký ức mơ hồ của cô, chuyện lúc 6 tuổi, một đứa bé 6 tuổi thì có hình ảnh gì mà đe dọa?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên một đoạn ký ức lướt nhanh qua đầu cô, đợi đến khi cô bình tĩnh lại cô mới cảm thấy có gì đó khác thường.
NhanVăn Minh không quan tâm đ ến sắc mặt của vệ sĩ đứng xung quanh, ông nhếch khỏe mỗi chậm rãi nói: “Đương nhiên là cô không muốn NhanKiến Định nhìn thấy những hình ảnh như vậy, nếu cậu ta biết một đứa trẻ 6 tuổi đã làm ra những chuyện ghê tởm gì, cô nghĩ cậu ta còn muốn kết hôn với cô sao?”
“Rốt cuộc là chuyện gì!”
NhanMinh Tú đẩy mạnh vào người NhanVăn Minh, khuôn mặt trắng nhợt lùi về phía sau hai bước. Quản gia đứng một bên quan sát càng lúc càng cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp, ngay từ đầu ông không muốn quấy rầy ông chủ nhưng có vẻ như mọi chuyện đã không còn nằm trong dự định ban đầu của ông, xem ra chuyện này có gì đó bí ẩn, ông phải báo cho ông chủ về gấp, chỉ sợ mọi chuyện không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa!
Quản gia nghĩ tới đây. Ông lập tức im lặng xoay người, không một tiếng động lấy điện thoại nhắn tin báo cáo cho NhanKiến Định, sau đó ông đi đến trước mặt NhanMinh Tú mời cô vào trong nghỉ ngơi, còn ông đi đến trước mặt NhanVăn Minh, bình tĩnh nhìn ông ta.
“Ông Tô, cho dù ông có là bố của bà chủ, muốn dùng vũ lực cũng nên nhìn xem đây là đâu!”
Danh Sách Chương: