Mục lục
Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kiều Loan chưa từng trách cậu bé, chỉ là bà ấy vẫn chưa thể tiếp nhận được mà thôi.

“Bên phía ông cụ thì cháu sẽ cho người đến bảo vệ ông ấy.

Dì nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện của nhà họ Lê giao cho chúng cháu là được rồi, tạm thời dì không cần quan tâm nữa.”
Người quan trọng của nhà họ Lê chỉ có mỗi ông cụ Quý mà thôi, chỉ cần chờ ông ấy tỉnh lại thì tạm thời nhà họ Lê vẫn chưa sụp đổ được.

Về sau cũng sẽ có cơ hội đối phó với nhà họ Trần.

Giang Anh Tuấn thở dài, mấy dòng họ lớn ở Hải Phòng này cũng nên thanh lọc một lần rồi, sau lần hành động này của nhà họ Trần cũng không biết còn lại được bao nhiêu nhà.

“Có một số việc muốn thương lượng với cậu, đi chung đi”
NhanKiến Định mím môi, từ nãy tới giờ anh chưa nói gì.

Anh ấy quay đầu nhìn Kiều Loan ngồi bên giường mà đột nhiên cảm thấy giật mình một cái.

Mọi chuyện tới nước này đều là lỗi của anh ấy.

Sắc trời đã không còn sớm, khi về tới biệt thự nhà họ Nhanthì NhanKiến Định dẫn Giang Anh Tuấn đi vào phòng làm việc, còn Nhan Nhã Quỳnh thì ôm NhanHướng Minh về phòng của chính mình: “Tối nay Hướng Minh ngủ sớm một chút được không.

Lát nữa mẹ còn có việc bận.


Nhan Nhã Quỳnh xoa mái tóc mềm mại của NhanHướng Minh rồi cười với cậu bé.

Cô không thể nào trốn dưới cánh chim của anh trai và Giang Anh Tuấn cả đời này được, phải có thực lực của chính mình mới là mạnh mẽ thật sự.

Thực lực cũng không phải làm một lần là xong, mặc dù quá trình này có thể sẽ rất khổ, rất mệt mỏi.

Nhưng không thử một lần, không cố gắng một lần thì mãi mãi cô cũng không biết mình có thể làm được hay không!
“Mẹ đừng mệt quá nhé, nếu không thì Hướng Minh sẽ đau lòng.’ NhanHướng Minh ôm lấy cổ Nhan Nhã Quỳnh rồi chôn mặt vào hõm vai cô.

Trong lòng cậu bé có chút buồn bã, mặc dù cậu bé còn không biết rõ là có chuyện gì xảy ra nhưng cậu bé đau lòng mẹ mình.

“Con nít nghĩ nhiều thế làm gì.

Bây giờ chuyện quan trọng nhất con cần làm là đi ngủ.

Ngoan, nhanh đi về phòng đi!”
Nhan Nhã Quỳnh tắm cho cậu bé xong thì vỗ vỗ cái mông của cậu bé rồi thở dài đi vê phía phòng đọc sách.

“Cộc cộc cộc.’ Trong màn đêm yên tĩnh thì tiếng gõ cửa trở nên rất rõ ràng.

Giang Anh Tuấn ngừng nói mà quay đầu lại nhìn.


“Vào đi”
NhanKiến Định nhíu mày, đêm hôm khuya khoắt, cũng không biết đến cùng là ai đến, đã thế chỉ gõ cửa thôi mà không nói lời nào.

Nhan Nhã Quỳnh đứng ngoài nghe tiếng động bên trong rồi đưa tay mở cửa ra: “Anh, em cũng muốn nghe xem hai người nói cái gì.

Lần trước em nói với anh muốn tới công ty làm việc cũng không phải là nói đùa.

Em đang chuẩn bị rồi, ngày mai là có thể đi làm chung với anh được rồi.”
Cô nuốt một ngụm nước miếng, cô biết rằng lúc này không nên tạo thêm phiền phức cho mọi người.

Nhưng thời gian không đợi, có một số việc nếu như không làm bây giờ sẽ muộn mất.

Cô trừng mắt Giang Anh Tuấn đang đứng bên cạnh xem kịch vui một cái rồi đi vào.

“Sao đột nhiên lại muốn đi làm, đúng là lần trước đã nói.

Muốn đi thì ngày mai đi chung với anh.”
Cũng không biết là lần này có phải là nhiệt tình ba phút không.

NhanKiến Định lắc đầu, đã nhiều năm như thế rồi, anh ấy đã hiểu rất rõ tính tình của cô em gái này.

Đặc biệt là những năm gần đây, do anh chiều nên càng ngày càng yêu kiều, không biết có thể kiên trì được bao lâu nữa.

“Nhã Quỳnh đừng sợ, nếu anh em không đồng ý thì cứ tới Sunrise làm cũng được, làm thư ký cho anh cũng không tồi!”
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Giang Anh Tuấn đứng bên cạnh sờ cằm rồi nói, giọng nói của anh mang theo chút tươi cười.

“Em không đi đâu, anh đã đồng ý thì chúng ta cứ quyết định như thế nhé..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK