Nội dung phía sau cũng đều tương tự, NhanKiến Định nhét tài liệu trở lại rồi nói với Chu Thanh.
“Chủ tịch cứ yên tâm tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
”
Chu Thanh gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Anh à, anh định giúp đỡ Giang Anh Tuấn sao?”
Sau khi lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, Nhan Nhã Quỳnh ló đầu ra hỏi NhanKiến Định với ánh mắt không dám tin và đầy tò mò, cần phải biết rằng khoảng thời gian trước anh trai còn hận không thể chém Giang Anh Tuấn ra thành tám mảnh.
“Trẻ con như em đừng nên quản chuyện của người lớn, chờ thêm hai ngày nữa anh kêu Quốc Nam đón em về nhà, em và Hướng Minh cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, có lẽ Hải Phòng sẽ không còn yên bình nữa rồi”
Anh ấy nói xong cúi đầu tiếp tục làm việc, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó bất chợt ngẩng đầu lên rồi nói với cô: “Nhã Quỳnh em tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với Giang Anh Tuấn, anh đoán anh ta đã hơi nghi ngờ về việc em mất trí nhớ rồi đấy: Trong khoảng thời gian này, anh ấy cũng không có thời gian lúc nào cũng ở bên cạnh cô được, ngược lại Giang Anh Tuấn ngày càng tiếp xúc gần gũi với cô hơn.
“Làm sao có thể chứ, anh à, cả đời này em và anh ấy sẽ không thể ở bên nhau được nữa, cho dù ban đầu anh ấy không có kết hôn với Trân Nhật Linh thì hai chúng em cũng không thể được nữa…“
Dường như cổ vũ cho chính mình, Nhan Nhã Quỳnh lặp lại câu nói đó mấy lần rồi mới đờ đẫn quay trở lại giường trốn trong chăn.
Giang Anh Tuấn lúc này cũng đã nhận được tin tức, buổi sáng anh để Lâm Tiến Quân đi theo sau chiếc xe đậu ở góc đường kia, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ta cắt đuôi.
Giờ phút này Giang Anh Tuấn đã không còn tâm tư để nhìn đống tài liệu bên cạnh tay mình từ lâu, trong đầu chỉ toàn là bóng hình của Nhan Nhã Quỳnh, những nghi ngờ và phỏng đoán trước đó đã có một chút manh mối, chỉ là tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực, chỉ có thể từ từ lên kế hoạch.
Bây giờ anh đang cân nhắc nếu như Nhan Nhã Quỳnh thật sự không bị mất trí nhớ, vậy thì đứa bé Hướng Minh này rốt cuộc có phải là con của Lê Quốc Nam hay không.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh bỗng sáng ngời, lúc trước Lê Quốc Nam từng nói rằng khi cô bị rơi xuống biển thì đã mang thai rồi, tính theo tuổi tác của Hướng Minh, nếu đứa bé kia không bị sảy thì rất có thể cậu bé chính là con của anh.
Càng nghĩ anh càng cảm thấy kích động, dứt khoát đứng dậy đi lại mấy vòng trong phòng, cuối cùng ngọn lửa trong lòng cũng từ từ dập tắt.
Anh đứng trước cửa sổ ngắm nhìn ngọn đèn nơi xa, tâm trạng hiếm khi cảm thấy vui mừng như vậy, anh phải bớt chút thời gian để kiểm chứng mới được.
Niềm vui tràn ngập trong lòng bỗng chốc bị một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới cắt ngang, Giang Anh Tuấn cũng không hề khó chịu mà nghe máy với giọng điệu bình thản: “Nói đi!”
“Chủ tịch, không tốt, nhà họ Trân xảy ra chuyện rồi.
”
“Nhà họ Trần xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Giang Anh Tuấn sững sờ trong vài giây sau đó cất tiếng hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Cô chủ nhà họ Trần mất tích, đã tìm thấy đồ của anh ở trong phòng của được.
Niềm vui tràn ngập trong lòng bỗng chốc bị một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới cắt ngang, Giang Anh Tuấn cũng không hề khó chịu mà nghe máy với giọng điệu bình thản: “Nói đi!”
“Chủ tịch, không tốt, nhà họ Trân xảy ra chuyện rồi”
“Nhà họ Trần xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Giang Anh Tuấn sững sờ trong vài giây sau đó cất tiếng hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.
Danh Sách Chương: