Trần Nhật Linh sao có thể nhìn được cảnh tượng như vậy, suy nghĩ không muốn sống liều chết giãy giụa, dây thừng được thắt chặt vậy mà đã tạo ra từng vết màu đỏ, có mấy chỗ còn thấp thoáng vết máu bầm.
“Nể tình trước đó có quen biết, tôi sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn”
Giang Anh Tuấn duỗi tay ôm chặt Nhan Nhã Quỳnh, để cô núp sâu trong ngực mình.
Bàn tay to bịt hai tai cô lại, không muốn những lời nói thô tục mà Trần Nhật Linh nói ra làm bẩn tai cô: “Đưa ra ngoài đi!”
Anh vừa dứt lời thì hai vệ sĩ dáng người cường tráng, mặt không chút biểu cảm nào bước vào, quả nhiên là vô cùng ác độc.
“Giang Anh Tuấn, anh sẽ hối hận đó.
Hôm nay để tôi rời khỏi đây, không chỉ riêng anh sẽ hối hận, mà Nhan Nhã Quỳnh, NhanKiến Định đều sẽ phải hối hận…”
Mắt thấy vệ sĩ từng bước một tới gần cô ta, Trần Nhật Linh nhe răng hung ác hét to về phía anh, giọng nói sắc bén đến mức chói tai.
Giang Anh Tuấn không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa với cô ta nữa, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ nhanh chóng đưa cô ta rời khỏi đó, trước đó muốn gặp mặt cô ta một lần chẳng qua chỉ là để thử xem rốt cuộc cô ta có biết Trần Hiền đang ở chỗ nào hay không.
Bây giờ xem ra, quả nhiên là cô ta có biết.
“Giang Anh Tuấn, chẳng lẽ bây giờ, anh đã không còn để ý gì tới người nhà họ Lê chút nào nữa hay sao? Người các anh tìm kiếm đang ở trong tay tôi!”
Cả người bị giữ chặt, Trân Nhật Linh chỉ có thể ngoái đầu lại tức giận hét lớn tiếng.
“Cái gì gọi là người chúng tôi tìm kiếm.
Chờ một chút, mấy người chờ chút đã…”
Người có quan hệ với người nhà họ Lê mà bọn họ tìm kiếm, trừ người đó ra, Nhan Nhã Quỳnh chưa từng nghĩ tới vậy mà còn có người khác.
Thậm chí còn không bận tâm tới Giang Anh Tuấn đang ngồi bên cạnh nữa, Nhan Nhã Quỳnh buông tay anh ra nhảy xuống giường.
Nền đất lạnh lẽo đến thấu xương mà Nhan Nhã Quỳnh lại không có chút phản ứng nào.
Đôi chân trần trụi chạy tới bên cạnh Trần Nhật Linh rồi ngồi xổm xuống, hai mắt rưng rưng nhìn cô.
“Đương nhiên là ý trên mặt chữ rồi.
Nhan Nhã Quỳnh, đã qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cô cũng có lúc phải cần đến tôi!”
Vốn không có ý định lôi ra quân át chủ bài sớm như vậy, nhưng thái độ của Giang Anh Tuấn và Nhan Nhã Quỳnh khiến Trân Nhật Linh ghen ghét không thể khống chế được nữa.
Sau cùng, không thể nào để hai người họ vui vẻ mãi như vậy.
Nhiều năm như vậy rồi, bất luận ra sao thì cũng phải để cô ta được đắc ý một lần chứ.
“Anh Nam đâu, rốt cuộc Lê Quốc Nam đang ở đâu? Là cô cứu anh ấy đúng không? lúc ấy, cô cũng ở đây có đúng không? Bây giờ, anh ấy đang ở đâu? Cô đã làm gì anh ấy rồi? Cô muốn điều gì, cô muốn có được thứ gì? Chỉ cần cô có thể đưa anh Nam quay trở lại đây, cô muốn gì tôi cũng đều cho cô hết..”
Nhan Nhã Quỳnh nắm chặt cổ áo của Trần Nhật Linh khóc không thành tiếng, cong eo quỳ trên mặt đất, tay chân lạnh lẽo.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, người cô muốn gặp tất nhiên vẫn đang sống rất tốt, muốn anh ta bình an quay trở lại thì phải để hai chúng ta nói chuyện riêng”
Trân Nhật Linh nhún nhún vai, không thèm giãy giụa mà để mặc cho Nhan Nhã Quỳnh nắm lấy cổ áo của cô ta, trên mặt mang theo một nụ cười ác ý đầy trắng trợn táo bạo.
“Anh Tuấn, anh, em, em bảo hai người họ đưa anh ra ngoài trước được không, Anh Tuấn..
“
Danh Sách Chương: