Đáng thương cho vị bác sĩ gần năm mươi tuổi lại bị một người người đàn ông 30 tuổi vác trên vai, nom rất chật vật.
“Bác sĩ, ông mau xem vết thương trên thắt lưng của vợ tôi sao vẫn chảy máu vậy?”
Rõ ràng lúc trước cô ấy đã được xử lý ổn thỏa rồi, nhưng không ngờ lại xảy ra vấn đề. Nhìn đường rách của miệng vết thương, trừ khi nửa đêm Nhã Quỳnh nhảy nhót trên giường, nếu không thì làm sao có thể rách được. Nhưng rõ ràng ban đêm anh hoàn toàn không nghe thấy hay cảm nhận được tiếng động nào từ cô. Chẳng lẽ là do…
Như nghĩ tới điều gì, Giang Anh Tuấn mím chặt môi, nhìn chằm chằm động tác của bác sĩ.
Bị loại ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm, hai tay bác sĩ run lên. Phải gắt gao khắc chế sợ hãi trong lòng, mới miễn cưỡng không gây ra sai sót gì. Mở băng gạc, lấy vải xô lau vết máu chảy. Cứ tưởng miệng vết thương sẽ không có vấn đề gì, chỉ là do chỉ khâu bị lỏng cho nên mới không ngừng chảy máu. Nhưng người bình thường nếu xuất hiện dạng vết thương này coi như không khâu lại để một ngày một đêm cơ thể cũng tự đông máu lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Sự khác thường này lại quỷ dị làm bác sĩ trong lúc nhất thời không biết xử lý làm sao, ngốc lặng nhìn chằm chằm máu tươi từng giọt từng giọt chảy ra từ bên trong miệng vết thương, trượt xuống bên hông, nhuộm đỏ một mảng ga giường.
Vẫn là Giang Anh Tuấn không nhìn được nữa, khí lạnh trên người tràn đầy căn phòng mới miễn cưỡng làm bác sĩ lấy lại tinh thần, vội vàng tiêu độc, lần nữa băng bó kỹ vết thương cho Nhan Nhã Quỳnh. Trên trán bác sĩ xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, đứng lên dọn dẹp đồ nghề.
“Bác sĩ, vợ của tôi rốt cuộc là bị làm sao, vì sao miệng vết thương lại luôn chảy máu?”
Mặc dù đã đoán được đáp án, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn không an tâm nổi. Quyết định hỏi trước xem sao, căn bệnh bí ẩn như vậy, rốt cuộc bác sĩ có thể nhận ra được hay không.
“Rất xin lỗi ngài Giang, thân thể vợ ngài khả năng xuất hiện vài vấn đề chưa phát hiện được. Trong nhà ngài lại không có đủ máy móc dụng cụ y khoa, tôi cần lấy một chút máu của vợ ngài đem về bệnh viện kiểm tra xem là có vấn đề gì xảy ra.”
Bác sĩ cũng là lần đầu tiên gặp phải triệu chứng như này, trầm mặc không giải thích được, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
“Tạm thời không cần, tôi sẽ kêu người đưa ông về.”
Bác sĩ cũng không nắm rõ được, quả nhiên là vấn đề kia. Hai con ngươi Giang Anh Tuấn âm trầm, cẩn thận từng li từng tí lấy chiếc hộp kia ra, Nhanh chóng trộn hai loại thuốc giải. Cũng không chờ người trên giường tỉnh lại, Giang Anh Tuấn cẩn thận mở miệng cô ra, từng chút từng chút rót vào.
Vốn còn muốn đem một ít đi thử nghiệm xem thứ này rốt cuộc là cái gì, hiện tại xem ra đã không còn thời gian.
Nhưng cũng may mặc dù Nhã Quỳnh vẫn đang ngủ, nhưng rất nghe lời. Bảo há miệng liền há miệng, Bảo cô nuốt xuống liền nuốt xuống. Lúc trước còn nghĩ đợi lúc cô tỉnh lại thì phải làm thế nào mới tốt, hiện tại xem như bớt lo không ít.
Theo từng giờ trôi qua, nguyên bản sắc mặt còn đang trắng bệch theo mắt thường nhìn thấy đã khá hơn rất nhiều. Vết thương ở phần hông đã ngưng chảy máu, không ngờ cái thuốc đó lại có hiệu quả tốt như vậy! . truyện tiên hiệp hay
Tuy rằng Nhã Quỳnh đã không sao nữa, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn không thể hoàn toàn yên tâm với thứ thuốc này. Anh ngồi bên giường nhìn chằm chằm cô cả một buổi sáng, thấy không có một điểm bất thường nào mới yên tâm hơn một chút.
Sáng sớm NhanKiến Định mang theo tất cả vệ sĩ trong nhà đi lên núi tìm người, hiện tại toàn bộ biệt thự nhà họ Nhanchỉ còn lại hai ba cái người hầu và một đội vệ sĩ nhỏ. Hiện tại chỉ có anh và Nhã Quỳnh ở đây, NhanHướng Minh tám giờ sáng đã đi học.
Bị đau đớn hành hạ nửa đêm, thật vất vả ngủ được, nhưng đến giữa trưa cô đã tỉnh lại.
Danh Sách Chương: