“Giang Anh Tuấn!”
Nhan Nhã Quỳnh còn nhắm mắt, cũng chỉ hô to một tiếng, đưa tay ra trước quơ quơ rồi lại nằm xuống.
Giang Anh Tuấn bị động tác này của cô làm cho giật mình đến nổi gân xanh trên trán anh nhảy thình thịch.
Anh chưa từng biết hóa ra cô gái này say sẽ như thế này.
Mới uống mấy ly đã say bất tỉnh nhân sự rồi, về sau đi ra ngoài vẫn không nên uống rượu thì hơn.
Trong lòng Giang Anh Tuấn đang không ngừng ngÏĩ linh tinh, nhưng động tác trên tay lại không chậm trễ chút nào.
Anh cẩn thận đắp kín chăn mầền cho cô rồi chui vào chăn ôm cô lại.
Hai người uống rượu nên ngủ rất ngon, lúc mở mắt ra thì trời bên ngoài cũng đã sáng rồi.
Nhan Nhã Quỳnh giãy dụa ngồi dậy, cô xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi đau của mình, còn chưa kịp xuống giường, cô mới vén chăn lên thì đã thấy một cơ thể trắng nõn nằm bên cạnh, không một mảnh vải che thân, trần trùng trục phát sáng dưới ánh nắng xán lạn.
Thật ra là do tối qua Giang Anh Tuấn chảy mồ hôi quá nhiều nên anh mới đi tắm thêm một lần nữa, lần này thì hết quần áo để thay nên anh trực tiếp mặc áo choàng tắm rồi leo lên giường ngủ.
“AI”
Nhan Nhã Quỳnh che mắt rồi nhảy xuống giường.
“Là anh, đừng kêu, Nhã Quỳnh nhìn kỹ một chút xem trừ anh ra còn ai có thể nằm trên giường em như thế này nữa chứ”
Giang Anh Tuấn vuốt vuốt tai rồi rồi tóm lấy áo ngủ trên người, anh dựa vào giường, đầu vẫn có chút đau.
Mặc dù bây giờ đã không còn sớm, nhưng đối với một Giang Anh Tuấn hiếm khi ngủ một giấc ngủ ngon như thế thì khi anh ngủ dậy vẫn rất là bực tức.
Nếu như đổi thành người khác la hét ầm ï như thế thì sợ rằng đã bị anh băm vằm rồi ném ra ngoài cho cá ăn.
“Vì sao anh lại chạy tới giường của em, lại còn mặc như thế này hả? Giang Anh Tuấn đến cùng là anh muốn làm gì?”
Nhan Nhã Quỳnh ngồi trên ghế với vẻ mặt hoảng sợ, sau khi cái nhìn thoáng qua buổi sáng kia thì bây giờ cô cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào cả.
“Đây không thể trách anh được, tối qua em uống say rồi.
Vốn anh chỉ muốn tới nói với em vài lời mà thôi, nhưng sau khi em uống say lại chạy tới ôm anh không cho anh đi.
Lại còn muốn nói chuyện với anh, anh cũng chẳng còn cách nào khác mà đúng không.
Vốn anh định khuyên em ngủ rồi rời đi nhưng nếu em đã mời gọi như thế thì anh cũng không thể chối từ đúng không!”
Giang Anh Tuấn chớp mắt nhìn chằm chằm Nhan Nhã Quỳnh với vẻ vô tội.
Anh vòng hai tay trước ngực, kéo mền che thân như bị ai bắt nạt vậy.
“Anh nói bậy, không thể thế được, chắc chắn là anh…”
Đến cùng là ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Nhan Nhã Quỳnh ôm đầu suy nghĩ thật lâu nhưng chỉ có thể nghĩ ra chuyện Giang Anh Tuấn và cô ngồi trong phòng nói về chuyện trước kia, sau đó cô liên tục uống rượu.
Rồi không còn sau đó nữa, cô không thể nào nhớ nổi những gì anh nói có phải là thật hay không.
“Làm sao mà không thể chứ Nhã Quỳnh.
Hôm qua em còn nói em nhớ cơ thể của anh cơ mà.
Anh vốn muốn đi nhưng em cũng biết anh chẳng có sức chống cự nào với em đã.
Hơn nữa em đã nói như thế mà anh vẫn còn thận trọng thì… Giang Anh Tuấn chắc chắn rằng do Nhan Nhã Quỳnh chủ động, nụ cười bên khóe miệng của anh chưa từng biến mất..
Danh Sách Chương: