Giang Anh Tuấn nhắm hai mắt lại rồi dựa vào ghế, trong đầu anh toàn là bóng hình Nhan Nhã Quỳnh, dáng vẻ cô dứt khoát, từng câu từng chữ cô từ chối anh.
Mọi thứ như một thước phim quay chậm chiếu lại trong đầu Giang Anh Tuấn, khiến cho hai tay của anh siết lại.
Giang Anh Tuấn thở dài một hơi rồi nói tài xế lái xe về công ty.
Anh còn rất nhiều thời gian để thực hiện kế hoạch.
Giang Anh Tuấn cố gắng tự nhủ với mình rằng không nên gấp gáp, bắt buộc phải chậm rãi thì mới có thể nhốt con quái thú trong lòng mình lại được.
Nhan Nhã Quỳnh ôm Nhan Hướng Minh, cô cúi thấp đầu về đến nhà, trước đó hai mẹ con đã chảy mồ hôi cả người, rất khó chịu.
Nhan Nhã Quỳnh đưa con trai đi tắm rồi cũng rửa ráy mình cho sạch sẽ rồi vội vàng chạy tới phòng Nhan Hướng Minh.
Hai mẹ con nằm trên giường lớn mềm mại.
Nhan Nhã Quỳnh mở to mắt, cô nghiêng người thở dài một cái rồi nói với Nhan Hướng Minh: “Có chuyện gì muốn hỏi thì mau hỏi đi, qua hôm nay thì mẹ không hứa rằng sẽ giải thích cho con nghe nữa đâu.”
“Mẹ ơi, cuối cùng là chú đó là ai vậy ạ, vì sao mẹ lại ghét chú ấy đến thế? Còn nữa, tại sao mẹ phải giả vờ như mất trí nhớ? Đến cùng là năm năm trước mẹ đã xảy ra chuyện gì? Là vì chú đó ạ, hay là vì Hướng Minh?”
“Cái này… Nhan Nhã Quỳnh thở dài một hơi, cô nghĩ nếu như con trai mình không trưởng thành sớm như thế này thì tốt rồi.
Sao một đứa bé năm tuổi lại có thể hỏi được những vấn đề như thế này chứ? Nắm bắt trọng điểm chuẩn quá rồi đấy: “Năm năm trước mẹ bị người ta bắt cóc, vì sống sót nên mẹ phải nhảy xuống biển, sau đó được người cứu lên, rời khỏi thành phố Hải Phòng.
Lúc đó Hướng Minh còn ở trong bụng mẹ nên chắc chắn không phải do Hướng Minh rồi”
Nhan Nhã Quỳnh sờ lên đầu con trai mình rồi nói tiếp.
“Chú kia tên là Giang Anh Tuấn, là người lớn lên với mẹ, cậu của con và chú Nam từ nhỏ.
Khi còn bé mẹ và chú ấy từng có hôn ước, nhưng sau này nhà mẹ xảy ra chuyện, bố mẹ của mẹ, tức là ông bà ngoại của Hướng Minh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời.
Khi đó hôn ước của mẹ và chú đó cũng bị huỷ bỏ…”
Nhan Nhã Quỳnh lại thở dài thêm một lần, cô đưa tay ôm lấy Nhan Hướng Minh rồi cười nhẹ một tiếng.
Cô vốn cho rằng khi nói tới những chuyện này thì mình sẽ không kiềm chế được mà khó chịu, nhưng thật ra có cậu nhóc ở đây nên tâm trạng của cô rất bình tĩnh.
“Là do chú kia thất hứa đúng không ạ?”
Nhan Hướng Minh ngước mặt lên rồi hỏi, cậu bé rất tức giận: “Chẳng trách chú Nam luôn nói chú đó không phải là người tốt lành gì.
Người nào bắt nạt mẹ đều là người xấu, Hướng Minh không thích chú đó”
“A…’ Nhan Nhã Quỳnh há to miệng rồi hôn Nhan Hướng Minh một cái, đúng là con trai của cô.
“Bây giờ Hướng Minh đã biết vì sao mẹ không thích chú đó rồi đúng không.’ Nhan Nhã Quỳnh ôm Nhan Hướng Minh rồi để cậu bé ghé vào người mình: “Còn chuyện giả vờ mất trí nhớ, thật ra là do mẹ không muốn để ý tới chú đó, nhưng lại không có cớ gì cả nên mới giải giả vờ.
Lân sau Hướng Minh mà nhìn thấy chú đó thì nhớ quay đầu chạy đi nhé?”
“Mẹ yên tâm đi, chú Nam tốt hơn chú đó nhiều, Hướng Minh ủng hộ mẹ ở bên chú Naml”
Nhan Hướng Minh phồng má nói: “Chờ Hướng Minh trưởng thành thì sẽ giúp mẹ xả giận, sau này Hướng Minh sẽ bảo vệ mẹ”
“Chụt”
Nhan Hướng Minh hôn Nhan Nhã Quỳnh một cái, cậu bé nói rất nghiêm túc.
Danh Sách Chương: