Nháy mắt Nhan Nhã Quỳnh cảm giác cả người cứng ngắc, nằm ở trên giường, nhịp tim bắt đầu đập loạn.
“Giang… Giang Anh Tuấn…”
‘Nhan Nhã Quỳnh bị hù nên giọng nói nhẹ đi nhiều, bả vai rụt lại giãy dụa dịch ra sau một chút, vốn không dám nhìn người trước mặt, lắp ba lắp bắp nói.
“Nhã Quỳnh, ngoan, chờ cơ thể em khỏi rồi, tôi đưa em ra ngoài chơi”
… Nhã Quỳnh? Nhan Nhã Quỳnh không nhịn được run rẩy khóe miệng, Giang Anh Tuấn đang mắt bệnh gì vậy? “Tổng giám đốc, có phải anh quên là vết thương trên lưng tôi còn chưa có lành đâu, anh như này, có phải có chút…
Thật ra chỉ một chút lực vốn không cảm thấy đau, Nhan Nhã Quỳnh chỉ là đang kiếm cớ mà thôi.
Điểm này sao có thể giấu được Giang Anh Tuấn, chỉ thấy khóe miệng anh hơi cong, trong mắt lộ ra vẻ đáng thương, cực kỳ không tình nguyện bỏ tay khỏi eo thon của cô.
Cho là người bên trên muốn đứng dậy, hai tay Nhan Nhã Quỳnh chống lên giường, đột nhiên nhấc cơ thể lên một chút, làm bộ muốn đứng lên, lại bị người đàn ông vừa đè mình bắt quả tang, hơi thở ấm áp phả lên cô, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy cả người mình đều như muốn bốc cháy.
“Giang Anh Tuấn! Anh đúng là không nói lý được mà, mau tránh ral”
Nhan Nhã Quỳnh có hơi bực mình, vội vàng nằm trên giường, trong lòng khó chịu, nhớ tới bộ dáng trước kia của anh, lại nhìn dáng vẻ hiện tại, rõ ràng đã có vợ rồi mà còn đi trêu chọc người khác, cảm giác khó chịu trong lòng cô lại càng dâng thêm.
Dùng sức đẩy Giang Anh Tuấn ra, đứng dậy muốn rời giường.
“Vật nhỏ không có lương tâm”
Giang Anh Tuấn nằm nghiêng bên giường, tay chống đầu, có chút hao tâm tổn sức, phụ nữ thật là, đều giống như nhau, một chút tình cảm đều không có.
Nhan Nhã Quỳnh bị câu nói của anh làm cho sững sờ, mặt không khống chế được đỏ lên, rõ ràng trước đó không cảm thấy giò, nhưng bây giờ nhớ lại, ngày đó hành động của cô đúng là không thỏa đáng.
Trong đầu lờ mờ nhớ lại, lúc ấy cô kéo quần áo của Giang Anh Tuấn, còn không ngừng dựa vào người ta, nói mình đau mình đau.
Hai tay trắng nõn đập đầu mình vài cái, rồi sầm mặt quay người lại nhìn Giang Anh Tuấn.
“Lần trước cảm ơn Anh Tuấn, ơn cứu mạng, chắc chắn anh trai tôi sẽ hậu tạ.
Nhan Nhã Quỳnh suy nghĩ nhiều lần mới cắn răng nói lời này ra khỏi miệng.
“Em còn biết anh cứu em à? Bị người ta bắt nạt như vậy còn đứng tại chỗ không lên tiếng, thói xấu này đến bây giờ còn chưa đổi, lần sau nếu còn có ai bắt nạt em thì phải đánh lại, đánh chết thì anh sẽ chịu trách nhiệm cho eml”
Nhìn trạng thái bây giờ của Nhan Nhã Quỳnh khá tốt, Giang Anh Tuấn yên tâm hơn nhiều, kiêu ngạo nói, cố lý lắc lắc cánh tay, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía cô.
Lời anh nói làm cho Nhan Nhã Quỳnh không nhịn được trợn trắng mắt, cảnh tượng lúc đó, trong ngoài đều đông nghịt người, khi ấy cô mà dám nói hơn hai câu, đoán chừng xương cốt lúc đó đều bị hủy đi rồi, cô cũng không muốn chết trẻ.
“Anh Minh đương nhiên không phải lo lắng về việc này rồi, nhưng tôi là một người phụ nữ yếu đuối, sao có thể đấu với mấy người đó”
Nhan Nhã Quỳnh đứng trong phòng, đã gần ba ngày không được tắm hẳn hoi rồi, lúc này lại vì lo lắng, trên người toát ra chút mồ hôi, cảm giác cả người khó chịu không thôi, quần áo trên lưng lại dính vào da, sền sệt khó chịu.
Danh Sách Chương: