Trần Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện khiến cho mọi người có chút không kịp trở tay.
Đến cùng là người đã che giấu vài chục năm có thủ đoạn gì, tâm tư thâm trầm bao nhiêu thì bọn họ đều không biết, bị động bị đánh cũng không phải chuyện gì tốt.
“Tạm thời đừng quan tâm tới chuyện này, đến cùng là Trần Nhật Linh còn về được không cũng chưa biết.”
Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cho dù có ghê dớm hơn nữa cũng chỉ là một người phụ nữ bị dòng họ vứt bỏ.
Lê Quốc Nam dựa vào ghế rồi nói với vẻ không thèm để ý.
“Nhưng mà tôi và anh Định phát hiện ra căn phòng mà anh nói là căn phòng thần bí.
Nhưng còn chưa biết bên trong có gì, hay hình dạng như thế nào.
Nếu không thì tìm một thời cơ thích hợp chúng ta liên thủ hợp tác với nhau hạ bệ Trần Tuấn Tú”
“Chuyện này có thể đưa vào danh sách quan trọng, nhưng chỉ tiết cụ thể cần phải bàn bạc lại.
Hôm nay cũng không còn sớm nữa rồi, về đi.”
NhanKiến Định nhìn Giang Anh Tuấn thì nhớ tới chuyện vừa xảy ra trên xe, anh ấy trở nên vô cùng bực bội, phất phất tay rồi chuẩn bị đuổi hai người.
“Vậy thì em về trước đây, nhà họ Lê em sẽ giải quyết, chắc chắn là chặt đứt tất cả hợp đồng với Phước Sơn”
Lê Quốc Nam gật gật đầu rồi liếc Giang Anh Tuấn một cái, sau đó quay người rời đi.
Giang Anh Tuấn thấy Lê Quốc Nam rời đi mà không nói muốn ở lại thì ý nghĩ trong lòng anh lại càng thêm mạnh mẽ.
Mặc dù thời buổi rối loạn nhưng vẫn nên biết kết quả sớm một chút mới yên tâm được.
NhanKiến Định thấy Giang Anh Tuấn hơi khác thường thì liếc anh một cái rồi cúi đầu uống nước, anh ấy không muốn nhúng tay quá nhiều.
Giang Anh Tuấn ngôi vào xe, anh nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ suy ngẫm.
Thời gian không đợi người, xem ra có một số việc anh phải quyết định nhanh thôi.
Anh suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng trong đầu chỉ còn mỗi bóng hình Nhan Nhã Quỳnh.
Thời gian chờ đợi rất dài, sau khi quyết định xong thì dường như là Giang Anh Tuấn đã không ngủ cả một đêm.
Trời vừa hửng sáng, Giang Anh Tuấn đã thức dậy đánh răng rửa mặt rồi đến công ty, Lâm Tiến Quân đã đợi sẵn trong văn phòng.
“Một tiếng sau tôi sẽ rời khỏi đây một khoảng thời gian, nếu như trong thời gian này Lê Quốc Nam hoặc NhanKiến Định tới đây tìm tôi, thì hãy nói với họ rằng đêm qua tôi ngủ không ngon nên bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng có quấy rầy tôi, biết chưa?”
Sau khi dặn dò tỉ mỉ Lâm Tiến Quân một lượt, anh vừa xử lý những công việc còn dang dở trên tay vừa chờ đợi thời gian trôi qua.
Lâm Tiến Quân khó hiểu gật đầu rồi bước ra ngoài, không rõ lần này anh lại định làm gì.
Giang Anh Tuấn không nhớ chính xác mình đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần rồi, anh dứt khoát đặt tài liệu trong tay xuống, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Một tiếng đồng hồ nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn cũng không hề ngắn, anh nhìn sắc trời bên ngoài, cuối cùng giơ tay liếc nhìn đồng hô, trên khuôn mặt nở một nụ cười, sau đó cầm chìa khóa xe trong tay nhanh chóng rời khỏi.
Tập đoàn Sunrise cách biệt thự nhà họ Nhankhông xa, anh đến nơi chỉ trong vòng vài phút.
Giang Anh Tuấn dừng xe, nhìn căn biệt thự đã được khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, anh không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không có nhìn kỹ nơi này vào ban ngày, vốn dĩ là hoàn cảnh quen thuộc nay lại trông xa lạ đến đáng sợ.
Danh Sách Chương: